Vô Hạn Lưu: Công Viên Của Quỷ

Chương 31



Không ai dám nghĩ thêm. Bọn họ ép mình bước vào nhà bếp, cắm đầu vào công việc. Người biết nấu cơm thì nấu, không biết thì lo thái rau, xắt thịt. Chỉ khi tay chân bận rộn mới có thể đè nén những suy nghĩ kinh hoàng trong đầu.

Đến chạng vạng tối, tiệc đám ma bắt đầu. Người dân trong thôn kéo đến ngồi kín mấy bàn tròn, ăn uống ồn ào náo nhiệt. Trong khoảnh khắc ấy, nếu không tận mắt thấy chú Cửu bưng lên từng bát canh nóng hổi – nấu từ thứ thịt "không rõ nguồn gốc" kia – nhiệt tình mời mọc, có lẽ bọn họ sẽ bị khung cảnh chân thực này đánh lừa mà quên đi nỗi sợ.

Nhưng sự náo nhiệt cũng chỉ kéo dài chốc lát. Trước khi trời tối hẳn, dân làng lần lượt ra về, vội vã như thể đang chạy trốn thứ gì đó.

Bóng đêm trùm xuống, sân nhà trở nên yên tĩnh đáng sợ. Gió đêm rít qua, lướt qua những người giấy treo hai bên linh đường, tạo thành tiếng soàn soạt ghê rợn. Khi mọi người thu dọn bát đũa xong và bước ra ngoài, họ thấy thầy Âm Dương đã đứng sẵn trước quan tài, tay cầm một ngọn đèn dầu nhỏ.

Giọng anh ta vang lên trầm khàn:

"Tối nay phải túc trực bên linh cữu. Đèn trường minh tuyệt đối không được tắt."

Ánh lửa trong đèn lắc lư yếu ớt như sắp tàn, chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng có thể thổi tắt.

Dứt lời, thầy Âm Dương đặt đèn xuống rồi quay người rời đi.

Liên Thanh Lâm lập tức bước nhanh tới, kiểm tra kỹ ngọn đèn. May thay, tấm vải bố treo quanh linh đường có thể chắn gió, ngọn lửa bé nhỏ cuối cùng cũng ổn định.

Dù ai nấy đều hiểu rằng đêm nay sẽ là thời điểm nguy hiểm nhất, nhưng nhiệm vụ gác đêm vẫn phải tiến hành.

Hứa Thuật lên tiếng:

"Rút thăm đi. Hai người một nhóm, mỗi nhóm canh bốn tiếng."

Mọi người đều gật đầu tán thành. Trì Y nhanh nhảu giơ tay:

"Tôi muốn chung nhóm với Lê Tri!"

Không ngờ lần này, Lê Tri lại từ chối lạnh nhạt:

"Cô đi cùng người khác đi."

Ánh mắt Trì Y đầy tổn thương nhìn Lê Tri, không hiểu vì sao lại bị cự tuyệt.

Liên Thanh Lâm vội đỡ lời:

"Không sao, tôi chung nhóm với cô. Tôi cũng rất lợi hại đấy."

Lê Tri chẳng buồn để tâm, chỉ quay đầu nhìn Hứa Thuật, nói thẳng:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Chúng ta cùng nhóm."

Hứa Thuật gật đầu đồng ý. Sáu người nhanh chóng chia thành ba nhóm. Lê Tri rút được ca trực đầu tiên, từ chập tối tới nửa đêm.

Những người khác lần lượt về phòng nghỉ ngơi, để lại linh đường trống trải chỉ còn Lê Tri, Hứa Thuật, cùng một cỗ t.h.i t.h.ể mỉm cười dưới ánh đèn leo lét.

Đêm buông xuống, sương lạnh đặc quánh tràn ngập khắp nơi. Ngọn đèn trường minh lập lòe cháy, ánh sáng mờ nhạt chiếu lên tấm vải bố xung quanh linh đường, mơ hồ như một lớp sương mỏng đẫm tử khí.

Hứa Thuật lặng lẽ ngồi cạnh Lê Tri, thấy cô im lìm không nói gì, sắc mặt lạnh nhạt mà ngẩn ngơ, bèn do dự một lát rồi khẽ mở lời:

"Ban ngày... lúc chọn quan tài, tôi hơi thô lỗ. Xin lỗi cô."

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

Giọng nói của anh ta rất nhẹ, giống như sợ khuấy động không khí âm u bao quanh linh đường.

Dưới ánh nến leo lét, Lê Tri xoay người lại, đôi mắt xinh đẹp ánh lên ý cười nhàn nhạt, giọng điệu lạnh lùng:

"Chuyện này, không giống sai lầm mà một người chơi lão luyện có thể mắc phải."

Hứa Thuật có chút lúng túng, khóe môi khẽ động:

"Thật ra, trong thế giới cũ của chúng tôi, tôi cũng không được tính là cao thủ gì cho cam."

Ánh mắt Lê Tri lạnh đi, cô chậm rãi đánh giá Hứa Thuật từ trên xuống dưới, như đang nhìn thấu tận đáy lòng anh ta. Cô nhẹ giọng hỏi:

"Vì điểm tích lũy sao? Anh cho rằng phó bản dành cho người mới rất dễ dàng, nên mới nhận nhiệm vụ dẫn đường, tiện tay kiếm thêm chút điểm?"

Hứa Thuật giật mình ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt có phần hoang mang:

"Tôi... tôi chưa từng nhắc đến điểm tích lũy mà?"

Lê Tri cười khẽ, nụ cười không chạm tới đáy mắt:

"Anh nói là vì muốn tăng độ nổi tiếng, nhưng độ nổi tiếng thì để làm gì? Chắc chắn phải quy đổi được thành điểm tích lũy, vật phẩm hay phần thưởng gì đó, mới khiến anh liều mạng như vậy. Ban ngày anh nói 'qua cửa rồi sẽ biết', đúng không? Phần thưởng phải đợi vượt phó bản mới được phát."

Hứa Thuật sững người, đáy mắt hiện lên sự kinh hoàng. Anh ta đã biết Lê Tri thông minh, tỉnh táo từ lần đầu gặp mặt, nhưng không ngờ cô lại nhanh chóng móc trần được hết chân tướng như vậy.

Lê Tri dửng dưng tiếp lời, giọng nói càng thêm lạnh:

"Tôi nghĩ lại rồi, phần thưởng đó chắc là thứ có thể bảo vệ mạng sống, ngăn quỷ quái công kích? Chắc vậy nhỉ?"

Không cần câu trả lời. Chỉ cần nhìn gương mặt biến sắc của Hứa Thuật, cô đã xác định suy đoán của mình là chính xác.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com