Vô Hạn Lưu: Công Viên Của Quỷ

Chương 32



"Bởi vì anh có vật phòng thân, nên ban ngày mới dám hành động lỗ mãng như vậy. Cho dù có chọn nhầm quan tài, thì người c.h.ế.t cũng sẽ không phải anh."

Ánh nến đỏ quạch phản chiếu khuôn mặt phức tạp của Hứa Thuật: vừa hoảng loạn, vừa tức giận, lại vừa xấu hổ.

Anh ta há miệng định giải thích, nhưng Lê Tri đã đứng lên, giọng điệu dứt khoát:

"Tôi phải ra ngoài một chuyến. Một mình anh trông xác được chứ?"

Hứa Thuật sốt ruột, chẳng còn tâm trí đâu để nghĩ đến thể diện:

"Cô đi đâu? Cô điên rồi à?"

Lê Tri không trả lời ngay, chỉ đưa mắt nhìn vào màn đêm mờ mịt ngoài kia, nơi cơn gió lạnh rít qua từng khe cửa.

"Nhà thờ tổ." Cô nhẹ nhàng thốt ra ba chữ.

Bình luận trực tiếp nổ tung như pháo nổ:

[Tri Tri bị sắc đẹp mê hoặc rồi! Thầy Âm Dương kia chắc chắn có vấn đề! Đừng đi!]

[Lê Tri là hy vọng cuối cùng! Không có cô ấy, cả đội tiêu đời mất!]

[Tôi mới mua cổ phiếu Tri Tri xong! Cô mà c.h.ế.t thì tôi vỡ mồm đấy!]

Nhưng quyết định của Lê Tri, từ trước đến nay chưa từng cho ai cơ hội phản đối.

Hứa Thuật cắn răng, trơ mắt nhìn cô rời khỏi cổng, bóng lưng gầy nhỏ biến mất trong màn đêm đen kịt. Anh ta thò tay vào túi, lần mò vật phẩm hộ mệnh mà mình có, ngón tay run lên, cuối cùng lại buông thõng xuống, không lấy ra.

Gió đêm vần vũ. Thôn Quan Bình khi màn đêm buông xuống giống như một vùng đất c.h.ế.t không người, không một tiếng chim kêu, không một tiếng côn trùng rỉ rả. Ánh trăng lạnh như băng treo trên cao, như một lời báo hiệu cho những điềm gở đang đến gần.

Con đường nhỏ quanh co dưới chân, cỏ dại rậm rạp lay động trong gió. Lê Tri bước nhanh, bóng dáng cô mảnh khảnh gần như tan vào bóng tối. Chỉ trong chốc lát, nhà thờ tổ to lớn, nguy nga đã hiện ra trước mắt cô.

Từ khe cửa sổ khép hờ, ánh nến lờ mờ lọt ra ngoài, chập chờn như một cái bẫy c.h.ế.t người.

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Lê Tri bước lên bậc thềm. Nơi ban ngày từng nhuốm m.á.u tươi và sáp nến, giờ sạch sẽ một cách kỳ dị. Thi thể tan chảy của Bùi Hủ cũng biến mất, chỉ còn một vệt dầu sáp nông mỏng loang trên mặt đất.

Cô ngẩng đầu, lặng lẽ nhìn lên trần nhà. Đám quái vật bằng dầu sáp vẫn bám dính nơi đó, nhưng đã đông cứng lại, dưới ánh nến mờ nhạt phản chiếu ánh sáng trắng ngà ẩm ướt, giống như một vết thương đang đông máu.

Không một âm thanh.

Không một hơi thở...

Lê Tri đứng dưới ánh nến mờ nhạt, lặng lẽ quan sát đám dầu sáp bám đầy trên trần nhà. Con quái vật như thể đang ngủ say, cơ thể đông cứng không nhúc nhích.

Cô không do dự nữa. Sải bước nhanh chóng, Lê Tri đi thẳng đến điện thờ, nơi đặt cuốn sách cũ kỹ phủ đầy bụi. Một lớp tro bụi dày rơi xuống khi cô mở bìa sách, để lộ ra bốn chữ đã bạc màu: "Gia phả họ Quan".

Lê Tri lật nhanh những trang sách thô ráp dưới ánh nến chập chờn. Cô biết tên trưởng thôn là Quan Mậu Đức — cái tên đã xuất hiện trên câu đối phúng điếu ở linh đường hôm trước. Theo ghi chép trong gia phả, thôn Quan Bình từng rất thịnh vượng, tổ tiên có từ tận thời nhà Đường.

Nhưng khi thời đại thay đổi, đặc biệt là sau ngày lập quốc, dân số thôn Quan Bình ngày càng giảm sút.

Trang giấy vàng úa lật đến tên của trưởng thôn hiện tại — Quan Mậu Đức. Dòng chữ cũ nát ghi lại: ông ta chỉ có duy nhất một người con trai tên Quan Vĩnh Hưng, chú thích bên cạnh ngắn gọn đến lạnh lùng: "Chết yểu".

Từ Quan Vĩnh Hưng, chi phái của Quan Mậu Đức hoàn toàn bị cắt đứt.

Lê Tri tiếp tục lật sâu hơn, nhưng những trang sau phủ đầy bụi bặm xám xịt, không hề có dấu hiệu thêm tên người mới. Điều đó chỉ có thể chứng minh: trong thôn Quan Bình, đã từ lâu không còn một đứa trẻ nào được sinh ra.

Chờ thế hệ hiện tại qua đời, nơi này sẽ trở thành một thôn làng chết, biến mất khỏi bản đồ thế giới.

Đạt được câu trả lời mong muốn, Lê Tri khẽ đặt cuốn gia phả trở về chỗ cũ. Cô đang tìm kiếm xem còn sót lại manh mối nào khác thì —

"Ầm!"

Hai cánh cửa lớn nhà thờ tổ đột ngột đóng sập lại.

Trong khoảnh khắc đó, Lê Tri lập tức ngước lên nhìn trần nhà. Con quái vật vốn im lìm đông cứng, cơ thể của nó bắt đầu tan chảy. Từng dòng dầu sáp nóng bỏng trút xuống bốn cánh cửa, nhanh chóng đông đặc, bịt kín mọi khe hở.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com