Quái vật chưa tỉnh hẳn, nhưng thân thể nó đã tràn ra khắp bốn phía, giống như một tấm da mặt khổng lồ chụp kín lối ra.
Lê Tri xông tới, dùng hết sức đẩy cửa. Nhưng dầu sáp đã cứng lại tựa bê tông, chẳng khác nào tường thành vững chắc. Cô chỉ cảm nhận được sự lạnh lẽo và tuyệt vọng tràn ngập đầu ngón tay.
Phía trước bài vị, ngọn nến lay động kịch liệt, tiêu hao lượng oxy vốn đã ít ỏi trong phòng.
Nếu tiếp tục ở lại, cô sẽ c.h.ế.t vì ngạt thở — hoặc chờ quái vật thức tỉnh và xé xác.
Bình luận trong phòng livestream nổ tung:
[Chết thật rồi! Tri Tri kẹt rồi!]
[Chỉ muốn khóc, tại sao lại tin thầy Âm Dương kia cơ chứ?!]
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm Mộng Vân Thường
[Nếu lúc nãy cô ấy kéo theo đồng đội thì ít nhất cũng có người giữ cửa mà...]
[Có lẽ Lê Tri không muốn liên lụy đồng đội, cô ấy đã rất áy náy sau cái c.h.ế.t của Bùi Hủ.]
[Không thể tin nổi, người chơi tôi pick lại kết thúc thế này sao...]
Giữa những tiếng gào khóc ấy, Lê Tri vẫn bình tĩnh đến lạnh người.
Cô chỉ thử đẩy cửa một lần duy nhất. Khi nhận ra vô ích, Lê Tri không hề phí phạm thêm giây nào, nhanh chóng quay lại trước bàn thờ.
Khán giả còn chưa kịp kêu rên thì đã thấy cô lần lượt bê từng lư hương có cắm nến, đặt chồng chất ngay trước cánh cửa.
Chẳng bao lâu sau, phần lớn số nến sáp từ ban thờ đã bị cô gom hết lại trước cửa nhà thờ tổ.
Ngọn lửa bùng lên, nuốt chửng chút oxy cuối cùng còn sót lại trong không gian.
Nhiệt độ trong nhà thờ tăng vọt.
Khán giả dần hiểu ra:
[Lê Tri muốn dùng nhiệt độ cao đốt chảy lớp dầu sáp!!]
[Cho dù có đông cứng, dầu sáp vẫn phải tan chảy khi gặp lửa mà!]
[IQ đỉnh cao thật sự! Trong hoàn cảnh kinh khủng thế này, ai còn giữ được lý trí chứ!]
[Đúng là ở tình huống bình thường thì ai cũng nghĩ ra, nhưng với không khí nghẹt thở như vậy, phần lớn đều chỉ biết ôm đầu tuyệt vọng thôi...]
Khi ngọn lửa lớn rực lên, lớp dầu sáp trước cửa bắt đầu nứt nẻ, xuất hiện những khe hở nhỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Lê Tri không chần chừ, giơ chân đạp mạnh — tiếng "rắc" giòn vang lên, dầu sáp nứt toác.
Cửa bật mở cùng lúc đó.
Đúng khoảnh khắc ấy, con quái vật trên trần nhà hoàn toàn thức tỉnh.
Nhưng đã quá muộn.
Lê Tri đã sải bước qua đám lửa đang bùng cháy, rời khỏi nhà thờ tổ, mái tóc dài phấp phới trong gió đêm.
Phía sau cô, một tiếng gào thét quái dị vang lên, giống như tiếng lửa xé rách màn đêm.
Lê Tri ngoảnh đầu lại — chỉ thấy quái vật dầu sáp bám chặt giữa hai cánh cửa, phần đầu đã đông cứng thành một cái đầu nhọn quái dị, đang gào rít điên cuồng về phía cô.
Ánh trăng âm u rọi xuống mặt đất, kéo dài cái bóng nhỏ nhắn của Lê Tri. Cô bước đi thong thả, gương mặt lạnh nhạt, giọng điệu thản nhiên như đang nói chuyện phiếm:
"Chỉ được cái to mồm gào lên."
Quái vật dầu sáp vừa lao ra, nghe thấy câu đó thì khựng lại tại chỗ:
"???!"
Không chỉ quái vật, đến cả đám khán giả đang theo dõi cũng phải ngơ ngác:
"[Cái gì vậy trời?! Con nhỏ này không sợ nó đuổi theo thiệt hả?!]"
"[Chọt trúng tim đen luôn rồi, xuất sắc quá!]"
"[Trong khi người chơi khác còn đang chạy bán sống bán c.h.ế.t khắp bản đồ, thì Lê Tri đã tiến hóa tới mức... chế nhạo cả quái vật?]"
Dứt lời trào phúng, Lê Tri chẳng buồn ngoái đầu lại, cứ thế rảo bước rời đi. Cô đâu có ngốc mà thật sự thách thức vận may của mình.
Đi đi về về suốt gần một tiếng, cả ngôi làng tối om, chỉ có khu sân dựng linh đường lập lòe ánh lửa nhỏ bé, trông từ xa chẳng khác nào một cây nhang đơn độc cắm giữa nghĩa địa.
Khi Lê Tri tới gần cổng sân, một bóng đen vụt qua bên chân cô.
Bóng đen ấy di chuyển cực nhanh, nhẹ tựa lông hồng, không phát ra chút âm thanh nào. Lê Tri theo bản năng quay đầu nhìn theo, chỉ kịp thấy một con mèo đen nhảy phắt lên tường.
Nó toàn thân đen tuyền, lặng lẽ giẫm lên bức tường cũ kỹ, đôi mắt xanh lục phát sáng rực rỡ giữa màn đêm.
"Meo..."
Mèo đen khẽ kêu một tiếng, bước dọc theo tường, sau đó nhẹ nhàng nhảy vào trong sân.