Không khí trong phòng bỗng chốc trầm hẳn. Lê Sương nãy giờ đang háo hức nghe chuyện, đột ngột hét toáng lên: "Cái hệ thống khốn nạn đó cố tình phải không?! Nó cố tình đưa chị vào cái phó bản tháp hài nhi, rõ ràng là đang nhắm vào chị mà! Độc ác quá!"
Lê Tri nhếch môi, cười nhạt, ánh mắt tối lại: "Không đâu. Ngược lại, còn phải cảm ơn nó nữa là khác. Nếu không nhờ vào đúng phó bản này, chị cũng chưa chắc vượt qua được dễ dàng như vậy."
Lê Phong ngồi bên cạnh chau mày, giọng đầy lo lắng: "Em liều lĩnh quá rồi. Cho dù có giác quan đặc biệt gì đi nữa, cũng đâu thể chắc chắn em vào được cái tháp đó mà không gặp chuyện? Nếu lỡ như... không ra được thì sao?"
Lê Tri trầm giọng: "Em không dại. Chỉ là khi đến gần cái tháp, em có cảm giác rất đặc biệt... kiểu như nó đang gọi em vậy. Có lẽ là định mệnh." Cô ngẩng đầu, ánh mắt trong veo mà lạnh lẽo: "Có lẽ bởi vì em là người duy nhất từng bị ném vào tháp hài nhi mà vẫn sống sót. Những đứa trẻ trong tháp ấy, dù là trong phó bản, nhưng chúng là thật. Chúng có thể cảm nhận được em."
Trì Y từng hỏi cô hai lần, vì sao chỉ mình cô vào được cái tháp đó. Khi ấy, Lê Tri không trả lời. Cô không muốn khán giả cả nước biết về quá khứ đẫm m.á.u của mình.
Nhưng bây giờ, đứng trước mặt người thân, cô không cần giấu giếm nữa.
"Em vào được cái tháp ấy... vì em từng ở trong đó." Giọng cô trầm và chậm, như thể đang bóc tách từng lớp sẹo đã đóng vảy từ rất lâu trong lòng mình. "Ngay từ lúc mới chào đời, em đã giống như những đứa trẻ kia — bị cha mẹ ruột bỏ vào cái nơi đó."
Một giây im lặng, rồi cả căn phòng chìm vào tĩnh lặng c.h.ế.t chóc. Không ai nói được lời nào.
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm Mộng Vân Thường
"Ngày đó, ở nhiều vùng quê còn có phong tục quái ác — g.i.ế.c con gái sơ sinh. Em là một trong số những đứa trẻ bị bỏ đi như rác rưởi. Một đứa trẻ sơ sinh, làm gì nhớ được gì? Lúc đó em còn chưa mở mắt."
Lê Tri chậm rãi kể lại, giọng khàn đặc như thể đang tự bóc tách từng đoạn ký ức đã mục ruỗng.
"Nhưng sau này, em hay mơ một giấc mơ lặp đi lặp lại. Trong mơ, có ai đó bế em, đi rất vội. Em nheo mắt nhìn lên trời — chỉ thấy khoảng trời xanh trong vắt và vài cụm mây lơ lửng trôi. Nắng rất ấm, dịu nhẹ, dễ chịu lắm... nhưng đoạn đường đó quá ngắn. Ngắn đến mức em còn chưa kịp ghi nhớ hình dáng đám mây thì đột nhiên trời đất quay cuồng. Ánh sáng biến mất. Em bị ném vào một nơi tối tăm, lạnh lẽo, cứng như đá. Một vực thẳm."
Cô dừng lại một lát, rồi nói tiếp:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Đứa bé trong mơ bắt đầu khóc. Khóc đến khản giọng. Cuối cùng... có người nghe thấy."
Giọng cô trầm xuống, tái hiện lại từng câu từng chữ trong cơn ác mộng:
"'Sao lại có tiếng trẻ con khóc trong tháp?'
'Ai mà độc ác vậy, vứt cả đứa bé sơ sinh vào đó?'
'Mau cứu nó ra!'"
"Rồi có một tia sáng rọi vào. Em theo ánh sáng đó mà mở mắt. Đó là cách em được cứu sống."
Hai người đi đường đã cứu cô. Không ai biết bố mẹ cô là ai. Cô được đưa đến đồn cảnh sát, rồi sau đó chuyển qua nhiều nơi trước khi tới trại trẻ mồ côi. Sáu tuổi, vợ chồng nhà họ Lê nhận nuôi cô.
"Thật ra em chưa bao giờ cảm thấy mình bất hạnh," cô nói, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy nặng nề, "Em thấy mình may mắn. May vì được cứu khỏi tháp. May vì được nhà họ Lê nuôi dưỡng. May vì có được gia đình như bây giờ."
Cô dừng một chút, khóe môi nhếch lên: "Nếu như em không bị bỏ rơi năm ấy mà được giữ lại trong cái gia đình đó... thì có khi cuộc đời em còn thảm hơn nhiều."
Khi trưởng thành, Lê Tri từng tìm lại quê hương cũ, theo địa chỉ mà cảnh sát năm xưa cung cấp.
Viên cảnh sát đã nghỉ hưu khi đó còn tưởng cô trở về để đoàn tụ, ánh mắt chứa chan hi vọng.
Nhưng ngày hôm ấy, Lê Tri không đi một mình. Cô dẫn theo một đội tháo dỡ. Vùng đất ngoại ô tiêu điều đó — cô đã phá hủy chính cái tháp hài nhi từng nuốt chửng cô.
Không có phép màu, không có công lý, không có quả báo nào từ trời rơi xuống. Những kẻ từng ném trẻ con vào tháp ấy, không ai bị trừng phạt.