Lê Tri chưa bao giờ cố gắng đi tìm cha mẹ ruột. Ngày cô bò ra khỏi tháp hài nhi, cũng là lúc cô hoàn toàn chặt đứt mối dây với quãng đời sơ sinh mơ hồ và lạnh lẽo ấy. Cô đã c.h.ế.t một lần trong nơi đó—chết cả về thể xác lẫn tinh thần. Rồi lại được sinh ra một lần nữa, cũng trong chính nơi đó, nhưng lần này là trong m.á.u và nước mắt của chính mình.
Cô không phải đứa trẻ may mắn được ôm ra từ vòng tay ấm áp, mà là kẻ tự kéo mình ra khỏi vực sâu u tối bằng móng tay và ý chí sống còn.
Mãi đến năm sáu tuổi, cô mới thực sự gặp được gia đình của đời mình.
Từ ngày bước chân vào nhà họ Lê, không ai từng nhắc đến hai chữ "con nuôi". Anh trai luôn là bức tường che chắn trước mọi giông bão, em gái thì như cái đuôi dính lấy cô từng bước chân. Còn cha mẹ—họ cho cô tất cả những gì một đứa trẻ cần, ngoại trừ dòng m.á.u trong huyết quản.
Khi còn nhỏ, có những đêm Lê Tri co ro trong chăn, cắn chặt môi mà tự hỏi vì sao mình không phải là con ruột của cha mẹ. Những đứa trẻ khác đều có một mái nhà từ đầu, còn cô thì phải học cách tồn tại trước khi học cách yêu.
Nhưng nỗi thiếu thốn ấy, nỗi sợ bị bỏ rơi, đã bị tình yêu chân thành và kiên định của gia đình họ Lê lấp đầy từng ngày, từng tháng.
Và rồi một ngày kia, cô nhận ra mình không còn mơ thấy cảnh bị bỏ vào tháp hài nhi nữa.
Chẳng biết lần này hệ thống [Quỷ Quái] chọn phó bản có chủ đề tháp hài nhi là trùng hợp hay cố ý. Nếu nó định khơi gợi lại bóng ma trong tâm trí cô, mong khiến cô lung lay, thì nó đã đánh giá sai hoàn toàn. Bởi vì người con gái từng bị vứt bỏ trong cái tháp ấy… đã không còn là đứa trẻ run rẩy nữa.
Ba người nhà họ Lê quan sát sắc mặt cô rất kỹ. Khi chắc chắn rằng biểu cảm của cô không hề thay đổi, bọn họ đều thở phào nhẹ nhõm như vừa bước qua mép vực tử thần.
Thượng Cẩm Như xoa đầu con gái, rồi ôm chiếc gối cô vừa tặng mang vào phòng ngủ. Khi quay ra, thần sắc bà rạng rỡ hơn hẳn, như thể bỗng nhẹ đi cả chục năm tuổi.
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm Mộng Vân Thường
"Tri Tri, con muốn ăn gì? Tối nay mẹ sẽ nấu một bữa thật ngon để chúc mừng con hoàn thành thử thách!"
"Con muốn ăn cá chép om chua ngọt với tôm sú hấp tỏi!" – Lê Sương hét lên từ phía sau, mặt mừng rỡ như vừa giành được vé xổ số.
Thượng Cẩm Như liếc con gái út một cái đầy uy quyền: "Con xếp hàng sau đi, để chị con nói trước!"
"Chị ơi—!" Lê Sương kéo tay Lê Tri, giở bài làm nũng quen thuộc.
Lê Tri mỉm cười: "Con cũng muốn ăn cá chép om chua ngọt và tôm sú hấp tỏi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thượng Cẩm Như bất lực thở dài, chỉ vào Lê Sương: "Con đúng là ỷ vào việc chị con chiều quá đà!"
Lê Sương cười toe, chẳng hề thấy xấu hổ chút nào: "He he—"
Thượng Cẩm Như vừa mặc tạp dề vừa gọi vọng ra từ trong bếp: "Tri Tri, con có muốn ăn cua xốt cay không? Mẹ thấy trung tâm cư dân sáng nay nhập một mẻ cua tươi cực kỳ to, nếu muốn ăn thì để anh con đi mua."
"Dạ được, để con đi với anh."
Về phòng thay đồ, khi cởi áo khoác, Lê Tri bất ngờ bị chiếc gai sắc của bông hồng đ.â.m vào da. Cô khựng lại, mắt hơi nheo.
"... Thật là nực cười."
Lê Sương đứng ngay cửa nhìn trộm, tròn mắt: "Chị, ai tặng chị bông hồng này vậy?"
"Hệ thống tặng." – Lê Tri đáp gọn.
Lê Sương đơ mặt mấy giây, rồi đột nhiên mắt sáng lên, nảy ra một giả thuyết đầy... quỷ dị: "Chị ơi! Không lẽ hệ thống đó thích chị?! Biết đâu nó xâm nhập thế giới loài người chỉ để tìm một cô dâu, mà chị chính là người được chọn? Rồi sau đó chị sẽ trở thành cô dâu của [Quỷ Quái], cùng nó thống trị nhân loại!"
Lê Tri vừa thay áo vừa tiến tới, nhẹ nhàng xoa đầu cô em gái mộng mơ: "Tưởng tượng phong phú đấy. Nếu em còn chưa tìm được nơi thực tập, sao không thử viết tiểu thuyết đi?"
"Thôi chị ơi, tận thế đến nơi rồi còn làm gì nữa!" – Lê Sương nhún vai – "Bạn bè em đứa nào cũng đang debut livestream cả rồi. Chúng nó bảo làm việc bên ngoài thì được ba ngàn một tháng, còn chui vào phó bản có khi đổi đời. Em thấy trên mạng có người nói một người nổi tiếng vượt phó bản được thưởng tận ba mươi triệu đấy!"
Cô nàng càng nói càng kích động: "Chị ơi, lần sau chị thử mặc cả phần thưởng xem sao! Với khả năng của chị, phải đòi ít nhất ba trăm triệu ấy chứ! Lúc đó nhà mình phát tài luôn!"
"Phần thưởng lần này là gì?" – Cô tò mò hỏi.
Lê Tri lười đáp dài, chỉ tay vào chiếc tủ đầu giường: "Hoa hồng đó."
"Hả? Cái đó thì có ích gì chứ? Chị cần thứ gì mà nó lại đưa cho chị một bông hoa?!"