Phía sau sân khấu là một khu lều tạm dựng bằng vài tấm bạt cũ kỹ, bên trong bừa bộn đạo cụ, trang phục biểu diễn, thức ăn và cả mùi mồ hôi chưa kịp bay đi sau buổi diễn. Mấy diễn viên trong đoàn đang tháo trang phục, lau lớp trang điểm loang lổ vì nước mắt hoặc mồ hôi. Không ai nói gì, không ai dám nhắc đến cái tên Phương Lâm. Không khí đặc quánh đến mức người ta cảm thấy chỉ cần nói to một câu là sẽ có gì đó gào thét đáp lại từ trong bóng tối.
Đoàn hát nhỏ này không có đủ nhân lực để phân vai rõ ràng, nên mười người chơi được giao phụ trách đủ thứ việc lặt vặt. Họ bận rộn chuyển hành lý lên chiếc xe lừa đỗ bên ngoài, rồi theo sự hướng dẫn của dân làng đến nơi ở tạm thời.
Căn nhà đó nằm ở rìa làng, là một ngôi tứ hợp viện kiểu cũ, rộng rãi nhưng hoang phế. Lá khô chất đống ngoài sân, mạng nhện giăng ngang khắp cửa sổ, gió thổi qua khe cửa phát ra tiếng kẽo kẹt như ai đang rên rỉ.
Tóc Hồng nhìn lên mái nhà phủ rêu, thì thào:
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm Mộng Vân Thường
"Chỗ này có khi nào là nhà ma không?"
Người dẫn đường nghe thấy, liếc mắt cảnh cáo:
"Nói bậy cái gì đấy?"
Trì Y lập tức bước tới, cười xòa làm dịu không khí:
"Anh đừng giận, cậu ấy còn nhỏ, không hiểu chuyện. Nhưng thật ra… nhà to thế này, sao lại bỏ không ạ?"
Người dân kia nhìn cô, thấy mặt mũi sáng sủa, giọng điệu mềm mại thì dịu giọng:
"Nhà này của một địa chủ trước đây. Sau khi phong trào đánh địa chủ nổ ra, họ đã dắt díu nhau rời đi hết. Từ đó, nhà bỏ hoang, chẳng ai dọn ở. Khách lạ đến làng, nếu cần chỗ tá túc thì được sắp xếp ở đây. Chỉ là... đã nhiều năm rồi không ai ở nên nhìn có hơi... rùng mình chút."
Anh ta đưa cho họ vài dụng cụ dọn dẹp rồi quay đi, để lại mười người chơi đứng trước căn nhà âm u như bước ra từ bộ phim kinh dị cũ.
Trong nhà có hơn chục phòng, nhưng không gian lại ngột ngạt một cách kỳ lạ. Mọi người phân chia nhau dọn dẹp, đốt đèn dầu lên, quét mạng nhện và lau chùi bụi bặm. Gió đêm thổi qua hành lang dài vắng lặng làm ngọn đèn dầu lập lòe, ánh sáng vàng vọt như sắp tắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ôn Thiên Tuyết, sau khi vẩy giẻ lau, nhăn mặt nói:
"Đi mua gà trước đã. Nếu muộn quá, dân làng đóng cửa ngủ hết thì phiền."
Không ai dám phản đối. Vào phó bản rồi, không thể xem nhẹ bất cứ nhiệm vụ nào, kể cả là mua gà. Đêm tối ở làng Liệt Nữ khiến người ta có cảm giác bất an, dù chỉ là bước chân ra khỏi cửa.
Lê Tri nhẹ giọng:
"Ai muốn đi thì theo tôi, ai không muốn thì ở lại dọn nhà. Nhớ đừng ở một mình, đi đâu cũng đi theo nhóm."
Sau vài giây im lặng, nhóm người nhanh chóng chia ra. Lê Tri dẫn một nhóm ba người ra ngoài, số còn lại ở lại dọn dẹp.
Trên đường ra chợ, họ gặp vài người dân đang trên đường về, mang theo lồng gà, rổ rau. Nghe nhóm người chơi nói muốn mua gà, mấy người dân nhắc nhở:
"Đi nhanh lên, ông bầu giục lắm đấy."
Ban đêm ở làng Liệt Nữ im ắng một cách bất thường. Tiếng ếch kêu từ ruộng xa, tiếng chó sủa vẳng lại từ cuối con hẻm nhỏ, tiếng bước chân của chính họ lạo xạo trên mặt đất phủ rơm rạ khô.
Sau một hồi tìm kiếm, Lê Tri dừng lại trước một căn nhà nhỏ còn sáng đèn. Cô gõ cửa nhẹ nhàng. Một bà lão ra mở cửa, nghe hỏi liền dẫn họ ra chuồng gà phía sau. Họ nhanh chóng mua được một con gà trống khỏe mạnh, mào đỏ rực, hai mắt đen láy không ngừng đảo quanh như đang dò xét người đối diện.
Trên đường quay về, Tóc Hồng bỗng lẩm bẩm:
"Không biết ông bầu nửa đêm nửa hôm cần gà trống để làm gì... Không lẽ để... gọi hồn?"
Không ai trả lời. Nhưng trong lòng mỗi người, nghi hoặc kia như một cái gai cắm xuống. Mỗi bước đi, càng lúc càng thấy lạnh.