Không khí trở nên im ắng kỳ lạ. Một cảm giác lạnh lẽo bò dọc sống lưng mọi người – không phải vì sợ ma, mà bởi sự lạnh lùng và tàn nhẫn của người sống.
Chàng trai Tóc Hồng giận đến đỏ mặt:
"Thế cô mặc đồ giống y chang rồi lượn lờ giữa đêm là có ý gì?! Dọa người đấy à?!"
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm Mộng Vân Thường
"Ông bầu bảo tôi mặc!" – cô ta nhíu mày, đáp gắt gỏng – "Giải hạn gì đó! Còn tôi? Tôi còn thấy xui xẻo muốn chết!"
Nói xong, cô ta quay gót bỏ đi, để lại mùi son phấn nồng nặc trong không khí.
Lê Tri hít sâu một hơi, ánh mắt trầm tĩnh nhưng đầy nghi hoặc.
"Đi thôi," cô nói, rồi dẫn đầu cả nhóm bước theo hướng sân khấu.
Sân khấu vẫn sáng đèn. Tấm màn trắng đã được gỡ xuống, để lộ khoảng trống hoang lạnh ở chính giữa. Trên đó, một diễn viên mặc trang phục Linh Quan đang đứng sừng sững – mặt vẽ mặt nạ đỏ rực, tóc và râu đỏ như lửa, khí thế dọa người.
Chú Khuông đứng bên mép sân khấu, vừa trông thấy họ đã giục lớn:
"Mau lên! Còn lề mề cái gì nữa?!"
Cô gái lúc nãy – người đóng vai ma – bước lên sân khấu. Chú Khuông thấy vậy liền đổi sắc mặt, dịu dàng hơn hẳn:
"Khổ cho cháu rồi, Đào Vũ. Hôm nay rối ren quá!"
Đào Vũ hừ lạnh, kéo tay áo:
"Diễn xong sớm còn về ngủ!"
Mọi người lúc này mới lờ mờ đoán được: đây là nghi lễ giải hạn.
Trống chiêng vang lên, ánh đuốc bập bùng. Trên sân khấu, Linh Quan gầm thét, Đào Vũ bị rượt khắp nơi, vấp ngã không biết bao nhiêu lần. Họ diễn một vở "trừ tà" quái dị, đến mức lố bịch.
Kết thúc buổi diễn, các diễn viên bước tới một chiếc hộp, lấy ra túi nhỏ gì đó bỏ vào miệng. Thấy người chơi vẫn đứng đực ra, Đào Vũ bực mình quát:
"Đứng đực ra đó làm gì?! Lúc nãy gặp tôi thì sợ như c.h.ế.t cha, giờ thì lì ra hả? Mau lại đây!"
Cô ta nhét vào tay từng người một túi nhỏ màu đỏ. Lê Tri nhìn kỹ – là chu sa. Không rõ tác dụng là gì, nhưng tất cả vẫn im lặng làm theo, bỏ túi chu sa vào miệng.
Chú Khuông cầm con gà trống lên, giơ cao d.a.o nhọn. "Chít!" – một nhát đ.â.m xuyên cổ, m.á.u tươi phun ra nóng hổi. Con gà giãy giụa, cào cấu dữ dội, rồi bất động trong tay ông.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ông ta nắm lấy đầu gà, rưới m.á.u vòng quanh sân khấu. Hơi m.á.u tanh bốc lên trong đêm tối, như một làn sương đỏ phủ lên từng tấm gỗ mục.
Tiếp đó là một tràng pháo vang trời.
Từng tiếng nổ giòn giã chát chúa xuyên thủng đêm đen, phá tan cái tĩnh mịch của cánh đồng. Trong tiếng pháo, tiếng trống chầm chậm vang lên, đều đều như nhịp tim của xác chết.
Chú Khuông bước lên giữa sân khấu, ngẩng mặt, giọng ngân dài, đầy kỳ dị:
"Lễ giải hạn… hoàn tất!
Tà ma… tránh xa!
Phương Lâm ơi…
Yên lòng mà đi…"
Câu cuối cùng vang vọng giữa gió đêm, lạnh đến rợn người.
Dưới ánh đèn dầu lập lòe hắt ra từ hiên nhà, Đào Vũ nhổ toẹt một ngụm nước bọt ra đất, rồi cau mày lấy từ trong miệng một túi vải đỏ nhỏ.
"Cái vị này khó chịu thật đấy!" – cô ta nhăn mặt, lắc lắc đầu như để xua đi dư vị đắng chát trong miệng.
Trì Y đứng gần đó lập tức bước tới, giọng ngọt ngào, pha chút tò mò đầy tự nhiên:
"Chị Đào Vũ ơi, cái này để làm gì thế ạ?"
Đào Vũ liếc cô một cái đầy khó hiểu, ánh mắt như thể đang nhìn sinh vật lạ. Một người tham gia phó bản mà đến cả túi chu sa cũng không biết dùng làm gì? Nhưng nhìn gương mặt trắng trẻo, cặp mắt tròn long lanh lộ ra vẻ ngây thơ của Trì Y, cô ta chỉ lắc đầu thở dài, không trách móc.
"Để tránh bị quỷ nhập." – Đào Vũ giải thích, giọng đã dịu đi – "Khi làm lễ giải hạn, nếu trong sân khấu có thứ gì bị đánh thức, nó sẽ tìm cách chui vào thân thể người sống để trốn. Túi chu sa ngậm trong miệng là để ngăn chuyện đó xảy ra."
Lễ giải hạn kết thúc trong sự im lặng căng như dây đàn. Chú Khuông rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, như trút được gánh nặng hàng tấn. Mọi người bắt đầu thu dọn hòm đạo cụ, lục tục quay về căn tứ hợp viện nơi cả đoàn đang tạm trú.
Trên đường về, những tiếng bàn luận rì rầm vang lên khắp đám người chơi.
"Hình như… Trân Trinh không phải là người trong đoàn hát đâu."
"Ừ. Có khi là người trong làng. Mai tụi mình chia nhau ra đi hỏi thử."