Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái

Chương 127



Ai cũng có cảm giác rõ ràng rằng cái tên "Trân Trinh" mà hệ thống nhắc đến… không đơn thuần là tên gọi. Nó giống như một lời gợi mở — hay cảnh báo.

Căn tứ hợp viện tối om, chỉ có vài ngọn đèn dầu le lói như cố chống chọi lại màn đêm dày đặc. Nơi này không có nước máy, các bể chứa đều đã cạn và phủ đầy rêu mốc. Muốn có nước sinh hoạt, họ phải ra sân sau kéo từng gàu nước từ giếng lên.

Một số người ngại phiền, nằm vật xuống giường nghỉ luôn. Còn nhóm kỹ tính thì lần lượt vác thau ra giếng. Trì Y vì ban ngày ngã lăn trong ruộng, người ngứa ngáy không chịu nổi, liền níu tay Lê Tri thì thầm:

"Tri Tri ơi, mình đi lấy nước với mấy người kia nha. Mình chịu hết nổi rồi."

Lê Tri liếc cô một cái, gật đầu:

"Đi đi, đừng nán ngoài lâu quá."

Trì Y mừng rỡ chạy theo nhóm ba người, gồm cả chàng trai tóc hồng – người suốt từ lúc vào phó bản tới giờ luôn tìm cách bắt chuyện với cô.

Vừa đi, cậu ta vừa gãi đầu cười toe:

"Chị Trì Y, chị với chị Lê Tri cũng dùng thẻ lập đội đúng không? Em thấy hai người từng vượt qua ba phó bản cùng nhau rồi."

Chữ "cũng" trong câu nói khiến Trì Y lập tức nhận ra — ba người này cũng liên kết bằng thẻ đội. Và quan trọng hơn, họ là nhóm cũ của Liên Thanh Lâm.

Trong đầu cô thoáng qua một ý nghĩ: Những tên não đơn bào, đúng là giống hệt phong cách của cô ta.

Cô nhướng mày cười nhẹ, tỏ vẻ trêu ghẹo:

"Ba người các cậu cùng tham gia phó bản thì… fan sẽ bầu cho ai đây?"

Ba người lập tức nghẹn lời, cùng quay sang nhìn nhau với ánh mắt hoang mang. Một câu hỏi nhẹ nhàng mà như d.a.o cứa.

Thực ra, khi nhận được thẻ lập đội, Tóc Hồng đã rất kích động. Nhóm cũ của họ từng là một hiện tượng, nhưng kể từ sau khi tan rã, tất cả dần phai nhạt, chỉ còn Liên Thanh Lâm là nổi bật. Giờ có cơ hội tái hợp, nếu thể hiện tốt, biết đâu sẽ tạo nên cú hích. Nhuộm tóc ba màu nổi bật, tạo hình đồng bộ… họ chuẩn bị đủ thứ. Nhưng ngay trước khi bước vào phó bản, một trong ba mới thốt lên: "Ủa khoan… đây là cuộc thi cá nhân mà?"

Quá muộn.

Tóc Hồng cười ngượng, gãi đầu:

"Bọn em chỉ muốn thể hiện tinh thần nhóm thôi mà…"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Ừm… Đỉnh." – Trì Y đáp, giọng không rõ thật hay mỉa.

Khi họ đi qua chiếc cổng sân có khắc hoa văn hình cánh sen mờ nhạt, một luồng gió lạnh bất chợt lướt qua khiến Trì Y rùng mình. Và rồi cô khựng lại.

Dưới ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn dầu từ xa, có một người đang ngồi bên giếng.

"Chị Đào Vũ? Sao chị chưa ngủ? Chị cũng ra đây lấy nước à?" – Trì Y gọi lớn, giọng vẫn thân thiện như mọi khi.

Tóc Hồng cũng nhanh miệng:

"Chị Đào Vũ, chị lại muốn hù tụi em nữa chứ gì!"

Giữa sân, người phụ nữ mặc đồ lam ngồi im lặng. Váy áo ướt đẫm nước, mái tóc dài xõa xuống vai, dính bết vào hai gò má trắng nhợt. Cô ta ngồi ngay ngắn bên thành giếng, mặt cúi xuống, dáng vẻ như đang chăm chú soi gương trong mặt nước tĩnh lặng.

Nhưng… không phải là soi.

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

Đôi chân trần thon dài của cô ta… lơ lửng giữa không trung. Ngón chân chúc xuống, nhẹ nhàng đung đưa… không chạm đất.

Trì Y lập tức cảm thấy m.á.u trong người lạnh buốt. Cô đưa tay ra chắn ngang, chặn không cho Tóc Hồng bước tiếp.

Người phụ nữ bên giếng từ từ quay đầu lại.

Khuôn mặt kia trắng bệch, đắp đầy lớp phấn dày cộm, đôi mắt đen như hốc sâu không đáy. Đôi môi đỏ chót nhếch lên một nụ cười méo mó, kéo dài tới tận mang tai.

Cô ta không nói gì, chỉ đứng dậy trong im lặng rồi lướt đi, biến mất vào bóng tối phía sau vườn, không để lại dấu chân nào trên nền đất ướt.

"Thấy… thấy không?" – Tóc Hồng run rẩy, giọng vỡ ra – "Chân… chân cô ta không chạm đất!"

Trì Y nuốt khan, hai tay run nhẹ, nhưng vẫn cố trấn tĩnh:

"Đừng nói nữa… Mau lấy nước rồi rời khỏi đây!"

"Chị… chị còn muốn lấy nước?!" – Tóc Hồng gần như hét lên.

"Đã đến đây rồi, không lẽ lại về tay không?!"

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com