Lê Tri vẫn nhìn chăm chú vào sân trong, giọng nói nhẹ nhàng như thể đang bàn chuyện thường ngày:
“Nhóc Hồng, đỡ tôi lên. Tôi trèo vào xem thử.”
Cậu khựng lại, mặt hơi đỏ lên:
“...Tên em không phải là Nhóc Hồng.”
Lê Tri quay đầu, nhướng mày:
“Thế cậu tên gì?”
Chàng trai chần chừ mấy giây, rồi thở hắt ra:
“Thôi... cứ gọi em là Nhóc Hồng đi cũng được.”
Cậu nói vậy, nhưng rõ ràng càng thêm lo lắng. Mồ hôi thấm ướt lòng bàn tay, ánh mắt không ngừng đảo quanh.
“Chị Tri, thật sự phải vào à? Cánh cửa này khóa ngoài, có khi trong nhà chẳng có ai đâu. Mà lỡ bị phát hiện thì sao…”
“Vào xem một chút sẽ rõ,” Lê Tri đáp, mắt ước lượng chiều cao của bức tường. “Cậu biết huýt sáo chứ?”
Cậu trai tóc hồng lập tức huýt thử một tràng. Âm thanh vang lên sắc bén, đủ khiến mấy con gà trong sân bên kia cũng giật mình ngẩng đầu.
Lê Tri gật đầu hài lòng:
“Nghe này, tôi vào trong. Cậu ở ngoài canh gác. Nếu có người lạ đi ngang, huýt hai tiếng. Khi an toàn thì huýt một tiếng. Còn nếu là chủ nhà trở về, huýt liền ba tiếng, nhớ chưa?”
“Rõ…” Nhóc Hồng gật đầu, mặt căng như dây đàn.
Cậu cúi xuống, vòng tay ôm lấy chân Lê Tri rồi từ từ nâng cô lên. Dù là idol bước ra từ nhóm nhạc nổi tiếng, giờ phút này cậu lại giống như một đàn em ngoan ngoãn trong phi vụ trộm chó.
Lê Tri nhanh nhẹn bám vào đỉnh tường, nhún người nhảy qua, động tác gọn gàng dứt khoát.
Từ bên kia tường, vọng lại tiếng rơi nhẹ như chiếc lá chạm đất.
Cậu vội núp sau đống cỏ khô gần đó, ánh mắt căng thẳng dõi về phía đường làng.
Trong sân, mấy con gà giật bắn, chạy loạn khi thấy người lạ. Lê Tri tiếp đất an toàn, nhanh chóng lướt qua khoảng sân chật chội, mắt không ngừng quan sát.
Cảnh vật nơi đây đậm chất nông thôn cũ kỹ: vài cái cuốc, xẻng dựng sát tường, dưới mái hiên là đống rau còn dính đất, chưa kịp đem phơi hay nấu.
Cánh cửa chính căn nhà mở toang, bên trong tối om như hũ nút.
Lê Tri nhón chân, ép người sát tường rồi rón rén nhìn vào.
Đúng lúc đó, một khuôn mặt đàn ông bất ngờ hiện ra ngay trong tầm mắt.
Cô lập tức nín thở, tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhưng chỉ mất một giây sau, cô nhận ra mình đã bị hù.
Đó không phải người thật – mà là một bức di ảnh.
Bức ảnh đen trắng to hơn bình thường, được treo ngay chính giữa phòng khách. Người trong ảnh là một người đàn ông trẻ, gương mặt u ám, ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng ra cửa. Không gian xung quanh vốn đã âm u, gặp thêm đôi mắt kia khiến không khí trở nên đặc quánh, như có thứ gì đó đang âm thầm rình rập.
Cô khẽ rùng mình.
Gia đình này... mới có tang. Và cái cách họ treo di ảnh như thể cố tình dọa người khác. Trong ánh sáng mờ mờ, nhìn thoáng qua đúng là tưởng có người đang đứng đó, chờ ai đó bước vào để bất thình lình túm lấy.
Lê Tri bình tĩnh lại, bước chậm rãi quan sát khắp căn phòng. Ngoài bức di ảnh gây ám ảnh kia, không có gì bất thường.
Cô tiếp tục lần lượt kiểm tra các phòng còn lại.
Đúng lúc ấy, từ ngoài sân vang lên hai tiếng huýt sáo ngắn, gấp gáp.
Lê Tri lập tức ngồi thụp xuống, nín thở.
Vài giây sau, lại có thêm một tiếng huýt – báo hiệu an toàn.
Cô thở ra nhẹ nhõm, rồi tiếp tục men theo hành lang, đi đến căn phòng cuối cùng ở mép sân.
Khác với những căn khác, cửa phòng này bị khóa kín.
Cô đứng trước cánh cửa gỗ nặng trịch, ánh mắt hơi hẹp lại.
Sau vài giây do dự, Lê Tri đưa tay lên, gõ nhẹ ba cái vào cửa.
Tiếng gõ vang vọng trong khoảng sân vắng, đập vào từng nhịp tim của người đang theo dõi.
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm Mộng Vân Thường
——
Phía bên kia màn hình livestream, khán giả như nín thở.
“Cứu bé! Bức di ảnh kia suýt làm bé Tri khóc thét!”
“Ánh mắt người trong ảnh đáng sợ vãi, cứ như sắp từ trong khung hình nhảy ra bóp cổ người ta ấy!”
“Căn nhà này sao mà rợn thế… Lê Tri còn đi chậm như sên, tui xem mà sốt ruột muốn đập bàn!”