Lê Tri nghe vậy, chỉ khẽ liếc mắt cười như không: một nụ cười khiến người ta vừa lạnh sống lưng, vừa chẳng dám nói thêm.
Ban ngày, làng Liệt Nữ hiện ra với vẻ yên bình lạ lùng. Người dân ra đồng, trẻ con chơi đùa, dưới tán cây già, các bà thím ngồi nhặt rau, nói chuyện phiếm như chưa từng có ai treo cổ trên sân khấu giữa đêm. Nhưng Lê Tri biết, càng yên bình bao nhiêu, thì thứ ẩn dưới lớp bình yên ấy lại càng ghê rợn bấy nhiêu.
Cô bước tới gần nhóm các bà thím, tay thoăn thoắt giúp nhặt rau:
"Chào buổi sáng ạ. Mọi người ăn sáng chưa?"
Một người trong số đó ngẩng đầu, nhận ra Lê Tri là diễn viên trong đoàn hát, liền nở nụ cười hiền hậu:
"Ăn rồi cháu ơi. Người quê ăn sớm lắm. Còn cô bé, quê ở đâu thế?"
Lê Tri thở dài, giọng buồn rầu:
"Cháu và em trai đều là trẻ mồ côi, được ông bầu nhặt về nuôi. Cũng chẳng biết quê mình ở đâu… chỉ biết theo đoàn hát lang bạt kiếm sống thôi ạ."
Ánh mắt các bà thím lập tức tràn đầy thương cảm, một người còn dúi vào tay cô một mớ rau tươi:
"Khổ thân. Nhưng thôi, còn có cái ăn cái mặc là may rồi. Nghe nói ngoài kia nạn đói đang hoành hành, dân làng ta được trời thương, không lo đói rét."
Cô cười cảm kích, rồi như vô tình hỏi:
"À mà… các thím ơi, nhà Trân Trinh ở hướng nào ạ?"
Không khí lập tức lạnh đi vài phần. Một người siết chặt bó rau trong tay:
"Cháu hỏi nó làm gì? Cháu quen nó à?"
Lê Tri vẫn giữ nụ cười như không:
"Tối qua trưởng làng nhắc đến tên cô ấy, cháu chỉ tò mò chút thôi ạ."
Nghe vậy, đám bà thím liếc nhìn nhau, rồi nhanh chóng đổi chủ đề. Một người khẽ nói:
"Chuyện trong làng, cháu là người ngoài thì đừng tò mò làm gì."
Câu chuyện chấm dứt ở đó. Khi hai người đã rời đi, Tóc Hồng liền nói:
"Rõ ràng Trân Trinh là người trong làng mà chị, mình thử hỏi người khác xem sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Không ai nói đâu." Lê Tri lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía xa: "Người ta đã nhất trí giữ im lặng, thì chẳng ai dám hé môi."
Trước mặt là vài đứa trẻ đang lăn vòng sắt trên đường làng. Lê Tri nhìn chăm chú, suy nghĩ chốc lát rồi bảo:
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm Mộng Vân Thường
"Quay lại chỗ hòm đạo cụ hôm qua, trong cái hòm thứ ba có lọ kẹo đường. Mang vài viên lại đây."
Chàng trai lập tức chạy đi. Khi quay lại, cậu trông thấy Lê Tri đã nhập hội với đám trẻ, tay cầm cây sắt đẩy vòng một cách điệu nghệ, thu hút ánh mắt lấp lánh ngưỡng mộ. Cô quay lại, chìa ra vài viên kẹo:
"Ai chỉ cho chị nhà của Trân Trinh, sẽ được kẹo. Và chị còn dạy cả cách lăn vòng sắt nữa nhé."
Đám trẻ nhao nhao:
"Em biết chỗ nhà chị ấy!"
"Em dẫn chị đi!"
"Chị dạy em lăn vòng trước nha!"
Chưa đến mười phút, hai người đã đứng trước một bức tường thấp. Cờ tang treo trước hiên nhà, vải trắng bay nhẹ trong gió, xung quanh lặng như tờ.
"Chị Trân Trinh ở đây ạ." Một đứa trẻ khẽ nói.
Lê Tri chia kẹo cho đám trẻ con trong làng, dặn dò:
“Ăn tối xong thì đến tìm chị ở căn nhà tứ hợp viện gần cổng làng, chị sẽ dạy các em lăn vòng sắt.”
Lũ trẻ hớn hở gật đầu, chạy líu ríu về nhà, vừa đi vừa thi nhau nhét kẹo vào túi áo.
Khi bóng dáng chúng khuất sau rặng tre, Lê Tri quay sang nhìn chàng trai đứng bên cạnh – cậu thanh niên tóc hồng rực rỡ, dáng cao dong dỏng, gương mặt có nét thư sinh nhưng lúc này lại căng thẳng rõ rệt.
Hai người đứng trước cánh cổng lớn của căn nhà tứ hợp viện bị khóa chặt từ bên ngoài.
Lớp sơn đỏ trên cánh cửa gỗ đã bong tróc gần hết, lộ ra từng mảng gỗ mục xám xịt như bị hun khói lâu ngày.
Lê Tri nghiêng người ghé mắt qua khe cửa, chỉ thấy bên trong là một sân gạch nhỏ, vài con gà quê đang thảnh thơi mổ thóc dưới ánh sáng lờ mờ của buổi chạng vạng.
Chàng trai tóc hồng đứng sát phía sau, không ngừng ngó nghiêng bốn phía. Giọng cậu thấp đến mức gần như thì thầm:
“Chị Tri... Nếu bị dân làng bắt gặp đang lén lút thế này, thể nào cũng bị đánh c.h.ế.t mất.”