Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái

Chương 135



Nghe tin này, dân làng ai nấy đều háo hức. Trưởng làng cũng đến dò hỏi, nhưng ông bầu đã có sẵn lời giải thích: Phương Lâm đã chết, Đào Vũ là trụ cột mới, muốn thử sức trước đêm diễn chính thức bốn ngày nữa, nên buổi diễn hôm nay là tập dượt, không bán vé.

Trưởng làng nghe xong chỉ "Ừm" một tiếng, rồi quay lưng bỏ đi.

Tối đến, dân làng kéo ghế ra sân khấu. Bọn trẻ con cũng nhớ lời hứa ban sáng, chạy đi tìm Lê Tri để được chỉ cách lăn vòng sắt.

Lê Tri cười nhẹ, chơi cùng chúng một lúc rồi nhắn:

"Đi xem hát đi, nhớ vỗ tay nhiều vào nhé."

Khi âm thanh mở màn vang lên, cô cùng Trì Y và Tóc Hồng nhanh chóng rời khỏi đám đông, lặng lẽ tiến về ngôi nhà có treo cờ tang — nơi Trân Trinh đang bị giam.

Bảy người chơi còn lại tản ra, hòa lẫn vào đám đông dân làng, đóng vai khán giả bình thường.

Trên sân khấu, Đào Vũ chọn một vở dài lê thê, có đoạn trống dài, đoạn độc thoại nội tâm, kéo lê từng nhịp. Giọng cô vang lên từng hồi, trầm bổng như ru ngủ, nhưng mục tiêu lại rõ ràng: kéo dài thời gian càng lâu càng tốt.

Căn nhà kia nằm cuối làng, đường đi không khó. Chẳng mấy chốc, ba người đã có mặt.

Cổng chính khóa chặt, nhưng Lê Tri biết rõ cửa sau là ngả vào nhanh nhất.

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

Cái giỏ cô đặt hồi sáng vẫn còn nằm đó, lặng lẽ như thể đang chờ đợi một cuộc vượt ngục.

Tóc Hồng cúi xuống làm bệ đỡ, nhẹ giọng:

"Nhanh lên, chị Tri!"

Lê Tri nắm tay Trì Y, cả hai bước lên cái giỏ, nắm mép tường, rồi nhẹ nhàng nhảy vào trong.

Bóng 2 người biến mất sau bức tường thấp, chỉ còn Tóc Hồng đứng lại, nheo mắt cảnh giác như một con mèo canh cửa, sẵn sàng huýt sáo nếu có người đến gần.

Dưới màn đêm đen đặc quánh như mực, sân nhà Trân Trinh tĩnh mịch đến rợn người. Gió thổi khe khẽ lướt qua những khung cửa gỗ cũ kĩ, như thể thì thầm một thứ âm thanh ma mị chỉ dành cho kẻ chết.

Lê Tri không vội gõ cửa ngay. Cô đi một vòng quanh sân, từng bước chân nhẹ tênh như lướt qua không khí. Sau khi chắc chắn không có ai trong nhà, cô mới tiến đến bên cánh cửa bị khóa, gõ nhẹ ba tiếng, giọng nói dịu dàng như mảnh trăng treo đầu ngõ:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Trân Trân, là mình… Lê Tri đây."

Trong căn phòng tối om, có tiếng động nhỏ. Một bóng người bật dậy. Một lát sau, ánh sáng leo lét từ đèn dầu len lỏi qua khe cửa sổ nhỏ, soi rõ gương mặt thiếu nữ sau tấm kính mờ. Đôi mắt cô sáng rực lên dưới ánh đèn, như thể không tin vào điều mình đang thấy.

"Lê Tri? Là cậu thật sao?"

Trân Trinh run rẩy áp mặt sát vào khung cửa sổ, ánh nhìn tràn đầy vui mừng và ngạc nhiên. Cô không ngờ Lê Tri lại thực sự quay lại.

Cả ngày hôm nay, cô sống trong nỗi bất an tột độ. Sau khi Lê Tri rời đi vào buổi sáng, bố mẹ chồng cô như cảnh giác hơn hẳn. Họ không còn rời nhà cùng lúc, luôn để một người ở lại để canh chừng. Cô nhiều lần nhìn ra ngoài qua khe cửa, mỗi lần đều cảm thấy có một đôi mắt vô hình đang dõi theo mình.

Cho đến khi trời sập tối, có tiếng hàng xóm mời bố mẹ chồng cô đi xem hát. Một suất hát miễn phí — điều xa xỉ với những người dân quanh năm chỉ biết cắm mặt vào đồng ruộng. Sau một hồi đắn đo, họ vẫn quyết định đi. Trước khi rời nhà, họ cẩn thận khóa thêm một ổ khóa nữa vào cửa phòng cô.

Trân Trinh nào hay biết, đó chính là kế hoạch của Lê Tri và nhóm người chơi. Với cô, việc được gặp lại người bạn duy nhất nơi u tối này, đã là một tia sáng hiếm hoi trong cuộc đời.

Cô nhìn sang người đi cùng Lê Tri, gương mặt có phần xa lạ. Người kia nhanh chóng nở nụ cười thân thiện:

"Trân Trân, mình là Trì Y. 'Tri' như hồ nước, 'Y' như tựa vào. Bọn mình đến đây… để giúp cậu."

"Giúp mình ư?" Trân Trinh nghiêng đầu, có vẻ không hiểu.

Trì Y nắm chặt tay: "Bọn mình muốn đưa cậu ra khỏi đây. Nếu mọi chuyện suôn sẻ, bốn ngày nữa, cậu sẽ không cần phải… chết."

Đôi mắt Trân Trinh mở lớn. Ngọn đèn dầu khẽ rung theo hơi thở gấp gáp của cô. Cô lùi lại một bước, giọng hoảng hốt:

"Không… mình không thể đi đâu cả. Mình phải ở lại đây."

"Nhưng tại sao? Cậu còn trẻ thế kia, sao lại muốn kết thúc cuộc đời?"

Trì Y nhíu mày, giọng cô lộ vẻ nôn nóng.

Trân Trinh cúi đầu, như thể đang thú tội:

"Vì đây là số phận của mình. Số mình không tốt, thì phải nhận lấy thôi."

"Nhưng…"


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com