Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái

Chương 136



Trì Y vừa định phản bác thì bị Lê Tri giơ tay ngăn lại. Lê Tri bước đến gần khung cửa, mắt đối mắt với Trân Trinh qua lớp kính bụi mờ. Giọng cô rất nhẹ, nhưng mỗi từ đều như một chiếc kim, đ.â.m vào tận tim người nghe:

"Trân Trinh, cậu thật sự muốn tuẫn tiết sao? Là tự nguyện?"

Trân Trinh gật đầu khẽ như gió thoảng:

"Đúng vậy."

"Vậy tại sao họ lại nhốt cậu?"

Lê Tri hỏi, chậm rãi và đều đặn như đang thôi miên.

Trân Trinh sững sờ. Cô không trả lời.

"Nếu cậu thực sự tự nguyện, họ chỉ cần để cậu tự do. Khi đến ngày, cậu sẽ tự mình kết liễu. Nhưng không, họ khóa cậu lại, không phải một mà là hai ổ khóa. Họ sợ cậu chạy. Họ sợ cậu thay đổi quyết định."

Câu nói cuối cùng của Lê Tri như nhát búa bổ xuống. Trân Trinh đứng yên, gương mặt tái nhợt.

"Bởi vì họ biết, tận đáy lòng, cậu không hề muốn chết. Họ sợ điều đó, nên mới phải ép buộc."

Giọng cô không hề cao, nhưng âm thanh lạnh như gió mùa đông. Trân Trinh khẽ run lên, tay siết chặt thành nắm, cố giữ đèn không rơi.

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

"Cậu thật sự… chưa từng, dù chỉ một giây, nghĩ đến việc sống tiếp sao?"

Ánh mắt Trân Trinh mơ hồ. Một hồi sau, cô thì thào như mộng du:

"Chuyện này đã diễn ra hàng trăm năm rồi. Phụ nữ mất chồng, đều phải tuẫn tiết. Mình có gì đặc biệt đâu? Ai cũng vậy cả…"

Trì Y không nhịn được nữa, cắt ngang:

"Chỉ vì 'ai cũng vậy' thì phải tiếp tục làm điều sai à? Nếu từ đầu đã là sai thì sao?"

Trân Trinh lùi lại, sắc mặt trắng bệch. Giọng cô lạc đi:

"Không… không phải… Các cậu đừng nói nữa. Đi đi, đừng quay lại nữa."

Câu nói ấy, không phải là ghét bỏ, mà là bất lực. Là sợ hãi. Là một người cả đời chưa từng được quyền lựa chọn, nay không dám đối mặt với khát khao tự do vừa mới nhen nhóm.

Lê Tri không nói thêm, chỉ rút từ trong áo ra một cuốn sách mỏng, lặng lẽ đưa qua khe cửa:

"Trân Trinh, tặng cậu cái này. Cậu thích đọc sách mà, đúng không?"

Trân Trinh ngẩn người, dè dặt đón lấy:

"Nhưng… mình không biết chữ."

"Không sao, là sách tranh. Chỉ có hình vẽ thôi, cậu nhìn là hiểu."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lê Tri mỉm cười, ánh mắt dịu dàng như một lời vỗ về.

Trân Trinh siết chặt cuốn sách trong tay, ánh mắt rưng rưng:

"Cảm ơn cậu, Lê Tri… thật lòng cảm ơn."

Lê Tri nghiêng đầu:

"Trước khi cậu… rời đi, mình muốn biết, cậu có tâm nguyện nào không? Mình sẽ giúp cậu hoàn thành."

Trân Trinh trầm ngâm hồi lâu, rồi đáp:

"Mình không cầu gì cho bản thân. Chỉ mong sau khi mình chết, bà và em gái có thể sống tốt, có cơm ăn áo mặc, không bị ai bắt nạt. Mình hy vọng bà được sống thọ, và em gái sẽ lấy được người chồng hiền lành, không như mình…"

"Ừ, mình hiểu rồi. Ngày mai mình sẽ đến nhà họ, giúp họ làm chút việc, nhất là sắp đến mùa thu hoạch rồi."

Lê Tri nói, lời hứa như một lời thề dưới trăng.

"Thật hả? Tốt quá… Mình sợ khi mình không còn, họ sẽ khổ cực…"

Trân Trinh xúc động, khóe mắt đỏ hoe.

"Lê Tri, nếu mình vào được Từ đường Liệt Nữ, mình sẽ phù hộ cho cậu."

Lê Tri gật đầu, mỉm cười:

"Ừ, vậy thì cậu phải phù hộ thật mạnh vào nhé."

Cô ghi lại địa chỉ nhà bà và em gái Trân Trinh, rồi cùng Trì Y lặng lẽ rời đi trong đêm. Đằng sau họ, ánh đèn dầu le lói vẫn còn cháy, nhưng bóng thiếu nữ bên cửa sổ thì đã ngồi sụp xuống, ôm chặt cuốn sách vào lòng, như ôm lấy một chút ấm áp cuối cùng còn sót lại trong thế giới lạnh giá này.

Dưới ánh trăng mờ nhạt, ba người lặng lẽ quay trở lại bức tường cũ. Lê Tri và Trì Y nhẹ nhàng trèo ra ngoài, đáp xuống nền đất ẩm ướt không một tiếng động. Vừa chạm chân xuống, Tóc Hồng đã chạy tới, mặt mừng rỡ:

"Kế này đúng là thiên tài, không sai một bước nào luôn! Không có ai quay lại cả, cả làng đều đang xem hát! Hai chị hỏi được gì chưa?"

Trì Y siết chặt tay, gương mặt tái xanh đầy tức giận: "Cô ấy bị thuần hóa rồi. Cái làng này đúng là một trại PUA khổng lồ! Toàn bộ người dân ở đây đều là bọn điên! Tôi thật sự chỉ muốn g.i.ế.c hết bọn họ, g.i.ế.c sạch!"

Lê Tri không nói gì, chỉ ngoái đầu lại nhìn căn nhà treo cờ tang đã khuất sau màn đêm dày đặc. Giọng cô bình tĩnh vang lên: "Đi thôi. Ngày mai, chúng ta đến gặp bà ngoại cô ấy."

Cả ba quay trở về tứ hợp viện. Từ sân khấu ngoài trời, tiếng hát tuồng vẫn văng vẳng truyền tới. Đào Vũ đúng là đã dốc hết sức giữ chân dân làng. Mỗi câu hát đều kéo dài lê thê như muốn cột chặt linh hồn người nghe ở lại.

Trì Y thở dài, ánh mắt đăm chiêu nhìn về phía tiếng nhạc phát ra: "Chúng ta không thể coi những NPC trong phó bản này chỉ là dữ liệu được. Họ có cảm xúc, có nỗi sợ, có nước mắt và cả niềm tin. Thấy như thế, ai mà nỡ quay lưng?"

Chẳng bao lâu sau, buổi diễn kết thúc, những người chơi còn lại lục tục trở về, vẻ mặt ai cũng đượm vẻ nặng nề.

Tuy kế hoạch không hề có kẽ hở, nhưng kết quả lại khiến người ta thất vọng tột cùng.

Nghe Trì Y kể lại, không ai giấu được vẻ chán nản.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com