Dù chỉ trong vài giây, Ôn Thiên Tuyết đã bị kéo đi thêm một đoạn, cổ đỏ bầm vì bị siết chặt. Nhưng khi sợi lụa cuối cùng đứt ra, cô ta rũ xuống đất, ho sặc sụa, hơi thở đứt quãng như người c.h.ế.t đuối vừa được vớt lên.
Ngay khoảnh khắc đó, dải lụa nổi điên, xoắn chặt lấy tay Lê Tri. Từ bóng tối cạnh giếng, Phương Lâm xuất hiện.
Cô ta treo lơ lửng giữa không trung, đầu ngón chân chạm đất, tóc dài phủ kín nửa khuôn mặt, má đánh son đỏ như máu, đôi mắt trống rỗng như hai hố sâu không đáy.
Lê Tri không do dự chuyển từ cắt sang đâm. Cô đ.â.m xuyên qua dải lụa đang quấn cổ tay, mạnh mẽ kéo xuống. Tấm vải rách toạc, phát ra tiếng xé “rít” đầy đau đớn. Từ miệng Phương Lâm phát ra âm thanh kỳ dị – nửa như cười, nửa như khóc.
Nhưng trong lúc hỗn loạn, dải lụa còn lại đã kéo phăng Hà An Liên xuống giếng.
Lê Tri nhào đến, chỉ kịp thấy vạt áo trắng bị nuốt chửng trong làn nước. Cô ta nhìn chằm chằm vào mặt giếng – nhưng không thể làm gì hơn. Giếng quá hẹp, dây kéo nước không chịu nổi trọng lượng một người lớn.
Phương Lâm đứng cạnh giếng thì thầm thứ ngôn ngữ cổ xưa quái dị, rồi lết đi bằng hai chân lê thê trên mặt đất, kéo theo tấm áo dài chạm đất. Mỗi bước đi là một vệt m.á.u loang.
Lúc này Trì Y và Tóc Hồng mới đuổi kịp. Họ chỉ còn biết đứng lặng trước cái giếng, nhìn mặt nước từ từ lặng xuống.
Phía sau vang lên tiếng khóc nghẹn của Ôn Thiên Tuyết, đầy bi ai và run rẩy.
Trên màn hình phát sóng, hàng vạn khán giả cuối cùng cũng thở phào, nhưng không ai có thể nói rằng họ đang cảm thấy dễ chịu:
"Ai bảo đạo cụ trong tay thì sẽ an toàn? Cái kéo trừ tà của Ôn Thiên Tuyết chỉ để làm cảnh à?"
"Hà An Liên còn thảm hơn, có đạo cụ nhảy cao mười mét cũng bị kéo xuống giếng – chẳng kịp xài!"
"Tôi không hiểu, sao Lê Tri không cứu người sớm hơn?"
"Mọi người đều là người chơi cá nhân. Không cứu là lựa chọn, cứu là nhân đạo."
"Tôi thấy Lê Tri rất đáng nể. Không ai buộc cô ấy phải làm vậy cả."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Nếu không ai cứu ai thì còn khác gì lũ quỷ trong phó bản này?"
"Có lẽ... Lê Tri chính là giới hạn cuối cùng của lòng người ở đây."
Trì Y tiến đến đỡ Ôn Thiên Tuyết dậy. Vết bầm trên cổ cô ta trông như dấu tay in rõ rệt, tiếng nói đã khàn đặc.
Tóc Hồng run giọng: "Cô ta… sẽ quay lại nữa không?"
Lê Tri ngước nhìn sắc trời, mắt vẫn dán vào bóng tối chưa tan: "Sắp sáng rồi. Chắc là không."
Cả nhóm quay lại sân, những người chơi khác cũng lần lượt thức dậy. Ai cũng giả vờ quan tâm, nhưng trong ánh mắt đều có sự dò xét lẫn ngầm phán xét – vì chỉ có Ôn Thiên Tuyết được cứu.
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm Mộng Vân Thường
Một người hỏi: "Rốt cuộc là ai đã chạm vào điều cấm? Hôm qua chúng ta đâu có tách nhau?"
Lê Tri đột nhiên quay ngoắt lại, ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía bể nước giữa sân: "Sáng qua, ai là người đầu tiên ra giếng lấy nước?"
Không ai đáp lời. Một lúc sau, Ôn Thiên Tuyết ho khan, khàn giọng nói: "Là tôi… với An Liên. Muốn ghi điểm, nên dậy sớm lấy nước rửa bể."
Trời lúc ấy chỉ vừa hửng sáng – giống thời điểm hiện tại.
Tóc Hồng nhăn mặt: "Chúng tôi… chỉ đứng cạnh giếng thôi, không đụng vào. Vậy… chắc là không sao đâu ha?"
Không ai trả lời.
Cái giếng đã trở thành thứ không ai dám tới gần. Hà An Liên đã bị kéo xuống đó, không rõ sống chết. Họ chỉ biết cầu mong lượng nước trữ từ hôm qua đủ để sống sót… trước khi Phương Lâm quay lại.
Sự mất mát của một đồng đội khiến không khí trong tứ hợp viện trở nên u ám và nặng nề. Ai nấy đều mang vẻ mặt trầm mặc. Dù có người trong lòng thầm thở phào khi đối thủ cạnh tranh đã vĩnh viễn rời cuộc chơi, thì cũng không ai dám để lộ chút cảm xúc vui mừng nào ra ngoài. Trong thế giới nơi từng cái liếc mắt cũng có thể bị xem là dấu hiệu phản bội, cảm xúc thật trở thành món đồ xa xỉ.