Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái

Chương 138



Trì Y lập tức tỉnh táo, mồ hôi lạnh rịn ướt sống lưng khi nghe thấy tiếng hát tuồng lanh lảnh, réo rắt vọng vào từ bên ngoài cánh cửa.

Ánh sáng yếu ớt của buổi sớm xuyên qua khe cửa, chỉ đủ soi lờ mờ những đường nét mơ hồ trong phòng. Trì Y cố giữ tỉnh táo bằng cách chớp mắt liên tục, trong khi Lê Tri từ từ buông tay khỏi miệng cô.

"Là Phương Lâm phải không?" Trì Y dùng khẩu hình để hỏi, giọng run rẩy.

Lê Tri gật đầu nhẹ, mắt không rời khỏi cánh cửa: "Nghe giống cô ta."

Đêm qua, họ đã bàn bạc rất kỹ. Nếu như Phương Lâm – người thuộc đoàn hát – sau khi c.h.ế.t quay lại g.i.ế.c người, cô ta hẳn sẽ tuân theo một quy luật nhất định của đoàn diễn. Vấn đề là… ai trong số họ đã vô tình chạm vào điều cấm kỵ đó?

Chưa kịp nghĩ sâu hơn, tiếng hát rợn người bên ngoài đột ngột dừng lại. Không khí trở nên đặc quánh như bị bóp nghẹt. Cả hai nín thở, chăm chú lắng nghe, nhưng mọi thứ hoàn toàn im lặng – im lặng đến ghê rợn.

Nhưng Lê Tri biết – Phương Lâm vẫn chưa đi. Trực giác mách bảo cô như vậy.

Quả nhiên, một lát sau, tiếng gõ cửa trầm đục chậm rãi vang lên, đều đặn và lạnh lẽo.

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

Chỉ là… tiếng gõ không phát ra từ cửa phòng họ.

Lê Tri nghiêng đầu, khẽ ra hiệu im lặng, rồi thì thầm: "Tiếng gõ ở phòng bên cạnh, nơi Ôn Thiên Tuyết và Hà An Liên đang ở."

Trì Y giật mình, nắm chặt chiếc đồng hồ dừng thời gian lấy được từ phó bản trước, ánh mắt lộ vẻ lo lắng hỏi Lê Tri có nên cứu người không. Dù Ôn Thiên Tuyết là đối thủ không đội trời chung, nhưng trong tình cảnh sống còn thế này, cô không thể khoanh tay đứng nhìn.

Lê Tri lắc đầu, giọng cực nhỏ: "Cô ta có đạo cụ. Nếu là tôi, tôi cũng không muốn người khác nhảy vào cứu. Đây không chỉ là vượt phó bản, mà là cuộc chiến độ nổi tiếng. Ai cũng có toan tính riêng."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Quả đúng như vậy, không ai dại gì liều mình cứu người giữa đêm khuya khi chẳng biết điều gì đang chờ phía trước. Cả khu nhà chìm trong sự im lặng c.h.ế.t chóc, không một ai ló đầu ra, chỉ có tiếng gõ cửa cứ thế vang lên, đều đều, lạnh buốt từng nhịp.

Tiếng gõ ấy… không giống tay người, mà như tiếng gì đó cứng, thô ráp, va vào gỗ.

Trì Y chưa kịp hình dung ra thì bên ngoài đột nhiên vang lên hai tiếng hét thất thanh, rồi bị bóp nghẹt giữa chừng – như thể miệng người hét bị bịt lại bằng một lớp vải dày. Ngay sau đó là tiếng va đập loảng xoảng và âm thanh ma sát kéo lê rợn người.

Lê Tri bật dậy khỏi giường: "Đi!"

Cả hai lao ra khỏi phòng, vừa kịp thấy một bóng ma trong trang phục diễn màu xanh lam vút qua cổng gỗ chạm trổ, kéo theo hai dải lụa trắng dài. Ôn Thiên Tuyết và Hà An Liên bị trói cổ bởi chính những dải lụa đó, lôi tuột ra khỏi phòng như hai con rối vô lực.

Một chiếc kéo vàng rơi khỏi tay Ôn Thiên Tuyết, ánh mắt cô ta tuyệt vọng đến tột cùng khi bị kéo đi, đôi giày gần như bật khỏi chân. Trì Y cố gắng lao tới giữ lại, nhưng chỉ kịp chạm vào mũi giày của cô ta.

Không chút chần chừ, Lê Tri cúi xuống nhặt chiếc kéo rồi đuổi theo.

"Tri Tri!" – Trì Y hét lên, nhưng Lê Tri đã biến mất sau hành lang dài u tối.

Cửa các phòng khác lần lượt mở ra, Tóc Hồng và hai người anh em của mình lao ra, mặt hoảng hốt: "Chuyện gì vậy? Chị Tri đâu rồi?!"

Không kịp giải thích, Trì Y cũng lao theo.

Dải lụa trắng kéo hai cô gái đi với tốc độ kinh hoàng, nhưng hành lang trong khu nhà cổ ngoằn ngoèo, đầy vật cản: những ngưỡng cửa, tảng đá trang trí, đèn lồng treo thấp. Hai thân thể bị kéo lê va đập vào đủ thứ, m.á.u nhuộm đỏ từng vết trầy xước – và điều đó lại vô tình giúp Lê Tri rút ngắn khoảng cách.

Đến cánh cổng cuối cùng, phía trước là cái giếng nước quen thuộc. Dải lụa đã kéo họ đến đây.

Không chần chừ, Lê Tri lao người đè lên Ôn Thiên Tuyết, dùng chính trọng lượng cơ thể để làm chậm đà kéo, sau đó dùng kéo quấn quanh lụa và cắt mạnh.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com