Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái

Chương 153



"Người dân trong làng thờ cúng cô ta, chứng tỏ cô ta chỉ nhắm vào những người phụ nữ mất chồng." – Lê Tri nhẹ giọng – "Chúng ta không nằm trong mục tiêu của cô ta, không cần phải sợ."

"Nhỡ… nhỡ cô ta nghe thấy thì sao…"

"Nếu cô ta nghe thấy, thì từ lâu cô ta đã biết cháu định làm gì rồi. Mà cô ta đâu có làm gì cháu?"

[“Ôi trời ơi, nữ chính đỉnh thật sự, tâm lý chiến với cả tà thần luôn á?”]

[“Chị đừng nói nữa, em bắt đầu tin chị là đạo sĩ rồi đó…”]

Sau vài phút im lặng, bà lão thở dài, nhìn Lê Tri đầy khổ sở:

"Cháu biết rồi thì… cháu định làm gì? Cô ta… không còn là ma bình thường. Trăm năm được người ta thờ cúng… cô ta đã thành tà thần rồi."

"Cháu muốn biết phần sau của câu chuyện." – Lê Tri đáp nhẹ như không.

"Phần… phần sau?" – Bà lão ngẩn người.

"Hôm qua Trân Trinh kể cháu nghe phần đầu của chuyện Trinh Nương, nhưng cháu đoán còn phần sau nữa." – Lê Tri khẽ cười, bước ra cửa – "Cháu nghĩ, cô ấy cũng muốn nghe nốt phần còn lại của mối tình đó."

Khoảng một giờ sau, bà lão dẫn Lê Tri đến nhà ông bà bên chồng của Trân Trinh. Bà cầm theo một giỏ thức ăn nóng hổi, rõ ràng là có chuẩn bị.

Bà vừa gõ cửa, mẹ chồng Trân Trinh liền ra mở, nở nụ cười xã giao:

"Bà của Trân Trinh? Sao bà lại đến vào giờ này?"

"Ta nấu vài món mà con bé thích. Ngày mai là…" – bà lão ngập ngừng – "Ta muốn nói chuyện riêng với cháu gái một chút."

"Vậy mời bà vào." – người phụ nữ mỉm cười, nhưng ánh mắt chuyển sang ngần ngại khi nhìn thấy Lê Tri – "Cô gái này… không phải người trong làng. Sao lại đi cùng bà?"

"Ta thích cô gái này." – bà lão lạnh mặt – "Muốn cô ấy đi cùng. Không được à?"

"...Được chứ, để tôi đi lấy chìa khóa."

Sau vài phút, bà ta dẫn họ đến căn phòng nhỏ bị khóa nơi giam giữ Trân Trinh. Cánh cửa mở ra sau tiếng khóa lách cách.

"Trân Trinh, bà nội con đến thăm đây."

"Bà nội!" – trong phòng vang lên tiếng gọi đầy vui mừng.

Lê Tri bước vào, ánh mắt Trân Trinh sáng rực, nhưng cô chỉ khẽ lắc đầu. Cô bé lập tức hiểu ý, lao tới ôm chầm lấy bà lão, dụi đầu vào lòng bà:

"Bà ơi, con nhớ bà lắm!"

Bà lão đỏ hoe mắt, lấy thức ăn trong giỏ ra:

"Ăn đi, bà làm mấy món con thích. Ăn lúc còn nóng."

Bà liếc mẹ chồng của Trân Trinh đang đứng ở cửa, gắt gỏng:

"Ta già rồi, không lôi con bé đi nổi đâu. Lo việc của bà đi, ta muốn trò chuyện riêng với cháu mình."

Người phụ nữ cười gượng:

"Vâng, vậy hai bà cháu cứ từ từ nói chuyện."

Bà lão vừa rời đi, Trân Trinh thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt vui mừng, cô quay sang Lê Tri, giọng nói khe khẽ:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Lê Tri, sao cậu lại đi cùng bà nội của mình vậy?"

Lê Tri ngồi xuống chiếc giường nhỏ, thở dài một hơi, lắc đầu với vẻ mệt mỏi:

"Mỗi lần trèo tường mệt lắm, lần này mình quyết định đi cửa chính cho khỏe."

Trân Trinh nghe vậy thì bật cười khanh khách, tiếng cười của cô trong trẻo như tiếng chim hót, vang lên đầy tự nhiên, nhưng rồi cô vội vàng đưa tay lên che miệng, sợ bị mẹ chồng nghe thấy. Mãi một lúc sau, khi đã chắc chắn không ai phát hiện, cô mới tiếp tục cười khúc khích.

Bà lão ngồi bên cạnh nhìn thấy cảnh này, ánh mắt đượm buồn. Bà lặng lẽ lấy ra một bát cháo nóng hổi, đưa đến trước mặt Trân Trinh, giọng đầy yêu thương:

"Ăn nhanh đi, đều là những món con thích đấy. Ăn khi còn nóng, đừng để nguội."

Trân Trinh hớn hở gật đầu, ngồi xếp bằng trên giường, cô cầm bát đưa đến trước mặt Lê Tri, ánh mắt sáng rực như muốn chia sẻ niềm vui:

"Lê Tri, cậu ăn cùng mình nhé!"

Lê Tri mỉm cười từ chối:

"Mình ăn rồi, cậu ăn nhiều vào. Nhân lúc cậu ăn, để bà cậu kể cho cậu một câu chuyện nhé."

Trân Trinh hào hứng:

"Được nha! Mình thích nghe chuyện lắm."

Bà lão khẽ nhắm mắt lại, đôi tay run run, như đang chuẩn bị tâm lý cho câu chuyện mình sắp kể. Sau một lúc, bà mới mở lời, giọng trầm xuống, mang theo một chút u sầu:

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

"Sau khi tin tức Chu Thiệu Nguyên tử trận được báo về, Trinh Nương đã quyết định tự sát để tuẫn tiết, thực hiện đúng theo lời khuyên của gia tộc."

Trân Trinh vừa ăn vừa nói:

"À, là câu chuyện về Trinh Nương sao ạ! Hôm qua con đã kể cho Lê Tri nghe rồi mà."

Bà lão lắc đầu, ánh mắt sâu thẳm như nhìn về một ký ức xa xăm:

"Con chỉ biết phần đầu thôi. Còn phần sau, giờ đây gần như không ai biết đến nữa."

Bà thở dài, rồi tiếp tục kể:

"Sau khi Trinh Nương chết, dân làng ca ngợi phẩm hạnh của cô ấy và tổ chức một lễ tang long trọng, đầy đủ thủ tục. Nhưng đến ngày thứ ba sau khi cô ấy qua đời, khi t.h.i t.h.ể vẫn chưa được chôn cất, thì Chu Thiệu Nguyên đã trở về."

Trân Trinh ngừng ăn, đôi mắt mở to ngạc nhiên, vẻ mặt không thể tin vào câu chuyện.

Bà lão nhắm mắt lại, như đang chìm vào ký ức đau buồn:

"Anh ta vẫn còn sống. Được người khác cứu trên chiến trường, sau một thời gian dưỡng thương, anh ta vội vàng trở về. Nhưng chỉ muộn ba ngày thôi, vợ anh ta đã tự sát để tuẫn tiết. Chu Thiệu Nguyên khóc ngất bên quan tài vợ mình, tất cả mọi người đều cảm động trước mối tình sâu sắc của vợ chồng nhà họ Chu."

Bà lão dừng lại một chút, để Trân Trinh có thể hình dung hết được cảnh tượng đó. Trân Trinh vẫn giữ im lặng, chăm chú lắng nghe.

"Nhưng khóc xong, anh ta chẳng làm gì nữa. Anh ta tự lo liệu tang lễ cho vợ, và sau khi chôn cất xong, anh ta tiếp tục cuộc sống của mình, như chưa hề có chuyện gì xảy ra."

Trân Trinh không thể kiềm chế, hỏi lại:

"Nhưng… sao không ai cảm thấy có gì sai sao? Anh ta không thấy áy náy sao?"

Bà lão thở dài:

"Không ai cảm thấy có gì không ổn cả. Mọi người vẫn ca ngợi Trinh Nương vì sự tuẫn tiết của cô ấy, nhưng không ai cảm thấy tiếc cho cái c.h.ế.t của cô. Cũng không ai trách Chu Thiệu Nguyên vì vợ anh ta đã c.h.ế.t vì anh ta mà anh ta lại cứ tiếp tục như thế."

Một khoảng lặng kéo dài trong căn phòng, như thể thời gian đã ngừng lại để tiếp nhận câu chuyện này.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com