Trên đường trở về, Đào Vũ khẽ chau mày, lòng đầy lo lắng:
"Chúng ta nhiều nhất cũng chỉ cầm cự được đến sau buổi diễn tối mai thôi. Sau đó thì sao? Chúng ta đâu thể tranh giành cái xác của Phương Lâm với bọn họ, đúng không?"
Lê Tri nhìn thẳng về phía trước, môi khẽ nhếch lên một nụ cười lạnh:
"Đến lúc đó, họ sẽ không còn bận tâm đến Phương Lâm nữa đâu."
Câu trả lời ấy khiến Đào Vũ rùng mình. Cô quay sang nhìn Lê Tri, cảm giác như vừa có một luồng khí lạnh xuyên qua sống lưng mình. Có gì đó trong lời nói của Lê Tri thật sự… rất không ổn.
Khi trở lại tứ hợp viện, Đào Vũ nhanh chóng theo chú Khuông đi vào trong. Ngày mai là buổi biểu diễn cuối cùng, cũng là ngày mà Trân Trinh sẽ "tự nguyện" lên đài tự sát, lễ hội truyền thống đẫm m.á.u của làng Liệt Nữ. Đoàn hát vẫn tiếp tục luyện tập, không một ai mảy may hay biết sự thật kinh hoàng đang chờ đợi mình vào tối mai.
Còn những người chơi khác, sau khi lén theo dõi cuộc đối thoại giữa Lê Tri và Phương Lâm vào buổi sáng, giờ đây đã hoàn toàn hiểu vì sao cô luôn giành được MVP trong mỗi phó bản.
[“Đm, chị này dám mặt đối mặt đàm phán với nữ quỷ kìa??”]
[“Thuyết phục một con ma luôn á, đây là nhân vật chính hay là trùm cuối vậy?”]
Trước đó, một số người chơi còn do dự không muốn giúp bà của Trân Trinh làm việc, nhưng sau khi Lê Tri lên tiếng, tất cả đều gật đầu hưởng ứng, đi theo cô làm đồng như thể cô là người dẫn đường duy nhất họ có thể tin tưởng.
Lúc ấy, bà lão – người từng nổi tiếng là khắt khe – đã không còn tỏ ra lạnh nhạt như trước. Bà chỉ lặng lẽ làm việc, không nói gì với Lê Tri, nhưng cũng không cản trở. Có vẻ như bà đã chấp nhận sự hiện diện của cô gái trẻ này.
Đến buổi trưa, khi mọi người nghỉ ngơi trong sân, bà lão đứng dậy định vào nhà ngủ thì Lê Tri lặng lẽ đi theo sau.
Trong tay cô là một cuốn sổ cũ đã ngả màu, giấy ố vàng theo thời gian. Đó là cuốn sổ mà em gái Trân Trinh lén đưa cho cô vào sáng nay – nhật ký học chữ của Trân Trinh, những dòng chữ xiêu vẹo non nớt, nhưng từng nét đều chứa đựng hy vọng sống và khát vọng được học hành.
"Bà ơi, hôm qua cháu đã gặp Trân Trinh rồi."
Lê Tri giơ cuốn sổ lên. Bà lão thoáng run rẩy nơi khóe mắt, nhưng vẫn im lặng.
"Cô ấy nói… cô ấy không muốn chết. Cô ấy muốn rời khỏi nơi này. Muốn được đi học."
Đôi tay già nua run lên khi nhận lấy cuốn sổ. Bà đã nhìn Trân Trinh lớn lên từng ngày, làm sao có thể không biết cô bé ấy khao khát đến trường đến nhường nào?
"Đến cả cô ấy cũng muốn sống." – Lê Tri nhẹ giọng – "Vậy sao bà vẫn ép cô ấy chết?"
"Không phải ta ép!" – bà lão đột ngột hét lên, giọng già nua khàn đặc vì xúc động – "Ta không muốn nó chết! Nhưng… không còn cách nào khác!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Nhưng vẫn có cách mà." – Lê Tri đáp, ánh mắt bình tĩnh khiến bà lão không thể nhìn đi nơi khác.
Bà lão lắc đầu theo bản năng, môi mím chặt. Nhưng sự bình tĩnh của Lê Tri như có ma lực, khiến bà dần dần dịu lại, giọng nói cũng nhỏ đi:
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm Mộng Vân Thường
"Cháu… cháu có cách gì? Cháu biết nơi này…"
"Bà đang nói đến Trinh Nương phải không?" – Lê Tri mỉm cười, thả một quả b.o.m nặng ký.
Sắc mặt bà lão lập tức tái mét. Bà quay đầu liếc nhìn bốn phía đầy hoảng loạn, run rẩy lao tới đóng sập cửa lại như thể sợ có thứ gì đó sẽ nghe thấy cái tên đó.
"Cháu… cháu dám nhắc đến tên cô ta!"
"Đó chẳng phải là cái tên được khắc trên cổng trinh tiết, được thờ trong từ đường Liệt Nữ đấy sao? Danh tiếng lưu truyền muôn đời, hậu thế ngưỡng mộ."
Lê Tri biết mình đã đoán đúng. Bà lão biết rõ điều gì đó. Bà sợ – nỗi sợ không đơn thuần là mê tín – mà là nỗi sợ đến từ trải nghiệm và sự thật.
"Bà từng nói, dù Trân Trinh có muốn hay không thì cô ấy cũng phải chết. Nhưng cái gọi là ‘yên bình’ mà bà nhắc đến… thật ra là tự nguyện, đúng không? Nếu cô ấy không tự nguyện… thì sẽ như Phương Lâm."
Nghe đến đây, đôi mắt bà lão mở to hoảng sợ. Hơi thở bà bắt đầu dồn dập.
"Nếu cô ấy không tự sát, thì Trinh Nương sẽ nhập vào xác cô ấy, điều khiển cô ấy tự kết liễu. Kết cục vẫn là cái chết… nhưng không còn là Trân Trinh nữa."
"Aaaaa!" – Bà lão rú lên, ngã quỵ xuống đất, hai tay run lẩy bẩy bám vào khung cửa.
Lê Tri ngồi xổm xuống bên cạnh, nắm lấy tay bà:
"Nếu có thể dùng mạng sống của bà để đổi lấy sự sống cho Trân Trinh, bà có đồng ý không?"
"Đồng ý!" – bà lão gần như gào lên không chút do dự – "Ta đã già rồi, nếu đổi mạng để con bé được sống… đáng giá!"
Lê Tri mỉm cười dịu dàng:
"Bà đã không sợ chết… thì sao lại sợ một con ma đã c.h.ế.t cả trăm năm?"
Bà lão sững sờ, như thể lần đầu tiên sau mấy chục năm, bà nhận ra điều đó.