Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái

Chương 155



Bà nội nắm lấy tay cô, ánh mắt đục ngầu dâng lên từng tầng đau xót:

“Con tưởng bà chưa từng nghĩ đến sao? Nhưng… phụ nữ chúng ta còn có thể đi đâu chứ? Ngoài kia cũng là địa ngục thôi, chẳng khác gì ở đây. Bố mẹ con ngày trước muốn đưa chị em con ra khỏi làng, kết quả… bị bọn cướp g.i.ế.c chết.”

Trân Trinh cắn chặt môi. Trái tim thắt lại từng hồi.

“Ít nhất ở đây còn có cơm ăn áo mặc, còn sống nổi… Chỉ là, phải đánh cược một lần với mạng sống.”

[“Chơi lớn vậy luôn á? Lấy chồng là chơi xổ số sinh tử?”]

[“Không c.h.ế.t đói cũng c.h.ế.t oan, đúng nghĩa hai đường c.h.ế.t luôn…”]

“Đàn ông không chịu đi,” bà nói tiếp, “vì họ là người được hưởng lợi. Còn phụ nữ như chúng ta, nếu không có chồng chống lưng, chẳng sống nổi ngoài kia.”

Một ván cược — cược chồng không c.h.ế.t sớm, cược bản thân không trở thành góa phụ.

Cược thắng thì sống đến già, sung túc mà yên ổn.

Cược thua… chỉ còn một kết cục: trở thành bài vị trong từ đường Liệt Nữ.

Giống như Trân Trinh từng nói: đó là số phận, và họ – những người phụ nữ bị giam cầm – đã học cách cam chịu.

Bà lão ngồi lặng, ánh mắt đăm chiêu nhìn Lê Tri – cô gái trẻ đang cúi đầu trầm tư. Một tiếng thở dài nặng nề thoát ra từ đôi môi khô nứt vì gió sương.

"Giờ cháu đã biết tất cả rồi… cháu vẫn còn muốn cứu Trân Trinh sao?"

Lê Tri không đáp ngay. Cô giơ bàn tay lên, khẽ lắc nhẹ ngón út – nơi mà cô đã từng ngoắc tay hứa hẹn với em gái của Trân Trinh.

"Cháu đã hứa, và cháu không bao giờ nuốt lời."

Đôi mắt Trân Trinh lúc này ánh lên một tia hy vọng rực rỡ, như thể bóng tối quanh cô chưa từng chạm tới được tâm hồn mình.

"Bà ơi, cháu tin vào Lê Tri! Chắc chắn chị ấy sẽ có cách!"

Lê Tri khẽ cười, nhưng ánh mắt cô lại sắc lạnh:

"Ừ, tôi có một cách… nhưng mạo hiểm lắm. Cậu có dám không?"

Không chút do dự, Trân Trinh gật đầu, đôi mắt kiên định không hề d.a.o động.

"Cùng lắm thì chỉ là c.h.ế.t mà thôi. Mình sẵn sàng đánh cược tất cả!"

Lê Tri lặng người nhìn cô gái nhỏ, sinh ra trong chiếc lồng sắt này nhưng chưa từng bị khuất phục. Trân Trinh không giống những người phụ nữ khác – cô như ngọn cỏ dại bướng bỉnh vươn lên giữa xiềng xích, một tia sáng yếu ớt nhưng đủ để xé rách màn đêm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cô cúi xuống, ghé sát tai Trân Trinh, thì thầm kế hoạch của mình – thứ sẽ thay đổi toàn bộ vận mệnh nơi đây.

Trân Trinh nghe xong, mím môi, siết c.h.ặ.t t.a.y lại rồi gật đầu thật mạnh:

"Mình hiểu rồi!"

Ngay khi hai người bước ra khỏi phòng, mẹ chồng của Trân Trinh đã đứng rình từ lâu, vừa thấy Lê Tri, bà ta liền tiến đến, liếc vào xác nhận Trân Trinh vẫn còn bên trong rồi cẩn thận khóa cửa lại. Sau đó bà ta quay lại, nhìn bà lão bằng nụ cười giả tạo:

"Bà của Trân Trinh, tôi không tiễn đâu nhé. Còn phải phơi lúa nữa."

Bà lão chỉ đáp lại bằng một ánh nhìn lạnh tanh, không nói thêm lời nào, rồi quay người rời đi cùng Lê Tri.

Trên đường về, Lê Tri khẽ nói với bà lão, giọng đầy chắc nịch:

"Bà yên tâm, mọi thứ sẽ theo đúng kế hoạch. Cháu nhất định sẽ cứu được Trân Trinh."

Bà lão khẽ gật đầu, trong lòng vẫn mang nặng âu lo. Nhưng vào lúc này, bà chỉ còn biết đặt hết hy vọng vào Lê Tri – người duy nhất dám chống lại số phận.

Sau khi tiễn bà lão rời khỏi làng, Lê Tri quay lại tứ hợp viện. Những người chơi khác liền vây quanh, ánh mắt tràn đầy lo lắng:

"Thế nào rồi? Có manh mối gì không?"

Lê Tri kể cho họ nghe câu chuyện về Trinh Nương – hồn ma đã gieo rắc bi kịch cho bao đời phụ nữ trong làng. Khi nghe xong, ai nấy đều sững sờ.

"Không đi tìm chồng để trả thù, lại trút giận lên những người cùng khổ như mình… Đúng là độc ác!"

[Coi kìa, oan có đầu nợ có chủ chớ! Tự biến mình thành quỷ hại người rồi còn đòi thương hại à?]

[Càng nghe càng tức á, bị phản bội mà lại trút giận sai người, đúng kiểu nạn nhân thành ác nhân!]

"Mình nghĩ là cô ta không dám đối mặt với sự thật." Một người chậm rãi nói. "Cô ta bị cái thời đại đó nhào nặn đến biến dạng. Đến khi c.h.ế.t rồi, vẫn còn sống trong cái lồng mình tưởng là thiên đường."

Lê Tri khẽ gật đầu, ánh mắt trầm lại.

"Tôi còn một chuyện cần xác nhận… Tôi phải vào nhà trưởng làng."

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

Ma quỷ có thể đáng sợ, nhưng con người – nhất là những kẻ mang quyền lực – mới thật sự khiến người ta khó đoán.

Cả nhóm nhanh chóng họp bàn, bày ra một kế hoạch chi tiết để giúp Lê Tri lẻn vào nhà trưởng làng. Gần đây là mùa thu hoạch, nhà nào cũng bận tối mắt tối mũi, và ruộng đất của nhà trưởng làng thì rộng vô kể. Trong nhà hầu như trống vắng cả ngày.

"Chỉ cần canh đúng lúc họ rời đi, tôi sẽ vào lục tìm, rồi các cậu kéo dài thời gian bên ngoài, để tôi đủ thời gian kiểm tra."

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com