Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái

Chương 156



Kế hoạch được thông qua. Hôm sau, khi mặt trời vừa lên cao, mọi người bắt đầu di chuyển.

Tóc Hồng được phân công canh gác. Khi thấy Lê Tri nhanh nhẹn như một con mèo leo qua tường nhà trưởng làng, anh ta không khỏi trầm trồ:

"Ôi trời ơi, chị Tri đúng là ninja phiên bản đời thật!"

[Coi cái dáng nhảy tường kìa, ngầu dữ thần!]

[Ủa rồi sao tui bắt đầu nghi ngờ chị Tri từng học đạo chích vậy trời?!]

Nhà trưởng làng có vẻ ngoài to lớn hơn những ngôi nhà khác, nhưng bên trong lại bố trí không khác là bao. Lê Tri nhanh chóng xác định mục tiêu – căn phòng chứa đầy sách và tài liệu.

Cô lặng lẽ chui vào, ánh mắt lia khắp căn phòng. Và ở đó, giữa đống tài liệu phủ bụi, cô tìm thấy những thứ cô cần.

Khi bước ra, còi báo hiệu vang lên – ám hiệu cho việc rút lui. Nhóm người chờ ngoài không cần ra tay nữa.

Trước khi màn đêm buông xuống, cả nhóm lại tản ra quanh làng, giả vờ đi dạo, nhưng thật ra đang ghi nhớ từng lối đi, từng ngõ ngách.

Từ cổng làng đến từ đường Liệt Nữ, con đường nào gần nhất, ít người qua lại nhất – tất cả đều phải được tính toán kỹ lưỡng. Bởi đêm mai sẽ là trận cuối cùng.

Khi họ trở lại tứ hợp viện, trời đã tối hẳn. Vừa bước vào nhà, đã nghe tiếng Đào Vũ la mắng ầm ĩ:

"Sáng thì cấm soi giếng, tối thì đừng có ngắm hoa! Ở đoàn hát bao nhiêu năm mà mấy điều cấm kỵ cơ bản cũng không nhớ hả?"

Mọi người nhìn nhau, sực nhớ những ngày đầu đến làng, mỗi sáng đều ra giếng múc nước – rõ ràng đã phạm vào điều cấm đầu tiên.

[Ủa vậy là do họ phạm kỵ mới bị gọi hồn tới hả?]

[Bắt đầu thấy sợ cái giếng rồi đó nha…]

May mà Phương Lâm giờ đã trở thành đồng minh. Nhờ vậy, đêm đó trôi qua êm đềm, không còn bóng ma hay tiếng khóc ai oán.

Sáng hôm sau, đoàn hát bắt đầu dựng sân khấu cho lễ hội đêm nay.

Các người chơi cũng không nhàn rỗi – trong lúc giúp dọn đồ, họ âm thầm hoàn thiện kế hoạch cho đêm quyết định.

Khán giả hiếm khi được chứng kiến một phó bản mà người chơi lại đoàn kết như thế này.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Họ bắt đầu lục lại dữ liệu cũ, rồi kinh ngạc nhận ra — đây là một trong số ít phó bản thuộc "Show Tạp Kỹ Kinh Dị" có tỷ lệ người chơi tử vong thấp nhất. Nếu đêm nay kế hoạch của Lê Tri suôn sẻ, tỷ lệ sống sót của nhóm người chơi trong phó bản "Làng Liệt Nữ" có thể chạm ngưỡng tám mươi phần trăm — một con số gần như không tưởng trong show.

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

[“Wow, lần đầu thấy phó bản có tỷ lệ sống cao vậy đó?”]

[“Chắc do chưa tới cao trào đâu, đừng vội mừng…”]

[“Không phải đâu, là do team này có Lê Tri gánh team bá đạo quá mà!”]

Khi tin tức lan ra, cư dân mạng bắt đầu xôn xao bàn tán. Không ít người hứng thú lập tức kéo vào kênh livestream để theo dõi tận mắt.

Lượng khán giả tăng nhanh chóng mặt. Phiếu bầu cho các người chơi cũng nhảy vọt theo từng phút. Trong thế giới mà "Show Tạp Kỹ Kinh Dị" đã trở thành một phần thiết yếu của đời sống hằng ngày, khán giả ngày càng khó chiều, càng kén chọn, càng thích drama có chiều sâu và twist khốc liệt. Để nổi bật giữa hàng loạt phó bản, phải có điểm sáng thật sự.

Và với phó bản "Làng Liệt Nữ", điểm sáng ấy… chính là Lê Tri.

Một người chơi không chỉ sống sót — mà còn đang làm chủ sân khấu theo cách riêng đầy ma mị của mình.

Năm ngày đã trôi qua kể từ khi phó bản khởi động. Mười người vào, đến nay vẫn còn chín người sống. Tỷ lệ sống sót: 90%.

[“Không thể tin được… phó bản kiểu này mà chưa ai phát điên?”]

[“Mấy bản khác thì c.h.é.m giết, sụp đổ tâm lý, bản này… lại có cảm giác như chơi ‘Among Us’ phiên bản dân gian u ám?”]

[“Do bọn họ có Lê Tri. Nhìn cô ta kìa, thần thái kiểu mẹ thiên hạ luôn, lệ quỷ còn phải né.”]

[“Ủa rồi có ai giải thích cho tui cái vụ ‘thuyết phục lệ quỷ’ không vậy? Mới vô nên chưa hiểu lắm??”]

[“Chị Tri chứ ai, thuyết phục cả oan hồn luôn. Kỳ này chắc lên thần cmnr!”]

[“Đội đông thì tui vote theo, khỏi nghĩ nhiều. Bầu cho Lê Tri nè!”]

Khi khán giả mới đổ dồn vào kênh, thời gian trong phó bản cũng chậm rãi trôi đến buổi tối thứ sáu.

Lễ hội bắt đầu.

Sân khấu ngoài trời đã được dựng lên từ chiều, dây lụa đỏ tươi và đèn lồng đỏ rực được treo đầy quanh sân khấu. Ánh đèn chập chờn trong bóng tối, gió đêm thổi qua mang theo mùi hương kỳ dị, lẫn giữa trầm hương và m.á.u khô.

Từng nhóm dân làng tay xách nách mang, dắt theo trẻ nhỏ, kéo nhau đến ngồi kín sân. Không khí trông như một ngày hội lớn — tiếng cười nói râm ran, người người háo hức như thể đang chờ xem một vở hài kịch, không phải là nghi thức m.á.u lạnh mà họ từng âm thầm thừa nhận là "cần thiết".

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com