Đào Vũ không thể nhịn thêm được nữa. Dù Lê Tri đã dặn dò phải bình tĩnh, nhưng nỗi căm phẫn đã lên đến đỉnh điểm. Cô phì một tiếng đầy khinh bỉ, giọng nói vỡ òa vì giận dữ:
"Đồ khốn nạn!"
Người đàn ông bên cạnh sa sầm mặt mày:
"Cô mắng ai đó? Cẩn thận lời lẽ, đây không phải nơi cô muốn nói gì thì nói!"
Đào Vũ cười lạnh, mắt ánh lên tia lửa:
"Tôi mắng các người đó! Không bằng súc vật! Giữa cái thời đại này rồi mà còn ép phụ nữ phải c.h.ế.t để được gọi là 'liệt nữ' à? Các người là cái giống gì mà đòi định đoạt số phận người khác? Chủ tịch đã nói: phụ nữ cũng gánh vác được nửa bầu trời, sao các người cứ xử với họ như súc vật? Đàn ông các người không phải cũng từ bụng đàn bà mà chui ra à? Nếu coi thường phụ nữ đến thế, sao không tự ra sân khấu mà c.h.ế.t đi?!"
[“Trời đất ơi, chị Đào cháy quá!!!”]
[“Nói hay lắm! Bắn rap không vấp luôn!!!”]
[“Ủa mấy ông ‘bảo vệ truyền thống’ sao im lặng vậy?”]
Mấy tên vệ sĩ bị chửi đến mức tím tái mặt mày, tức đến run người. Một tên nghiến răng rít lên:
"Đây là chuyện nội bộ của làng, không đến lượt người ngoài xen vào! Hơn nữa, đã nói rồi — cô ấy tự nguyện!"
Ngay khi câu đó vừa dứt, một giọng nói trong trẻo, vang lên rõ mồn một giữa khán trường đông đúc, như lưỡi d.a.o lạnh xuyên thủng bầu không khí ngột ngạt.
"Tôi không tự nguyện."
Tất cả im bặt. Mọi ánh mắt dồn về phía cô gái vẫn đứng im từ nãy giờ.
Trân Trinh — cuối cùng cũng ngẩng đầu lên.
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm Mộng Vân Thường
Mắt cô đỏ hoe, khuôn mặt nhợt nhạt như đã c.h.ế.t từ lâu. Nhưng giọng nói thì lại rõ ràng, không hề run sợ.
"Tôi không tự nguyện. Tôi chưa bao giờ muốn chết."
Ánh mắt trưởng làng lập tức thay đổi — từ hài lòng sang lạnh băng. Môi lão mím chặt. Cây gậy trong tay siết đến nỗi các khớp ngón tay trắng bệch.
Dưới ánh sáng mờ đỏ của đèn lồng, Trân Trinh đứng giữa sân khấu, đôi mắt sáng rực, giọng nói vang lên như một lời tuyên chiến:
"Tôi không muốn tự sát vì một người chồng mà tôi mới cưới có ba ngày đã chết! Mạng của tôi là do cha mẹ tôi cho, không phải do Phan Minh Chí! Anh ta không có quyền quyết định sống c.h.ế.t của tôi!"
Đào Vũ cười phá lên, tiếng cười the thé chói tai, như xé toạc bầu không khí giả dối đang phủ lên lễ hội.Cô vỗ tay đầy mỉa mai: "Nghe rõ chưa? Cô ấy không tự sát đâu nhé!"
Trưởng làng nghiến răng, gương mặt tối sầm, ông ta chầm chậm giơ gậy lên, chỉ thẳng vào Trân Trinh, giọng trầm lạnh như băng: "Cô dám nói lại lần nữa xem."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trân Trinh không lùi bước, thậm chí còn tiến lên một bước, ánh mắt không hề d.a.o động: "Dù tôi có nói trăm lần, tôi cũng không tự nguyện! Tại sao khi đàn ông chết, phụ nữ phải tuẫn tiết, còn khi phụ nữ chết, đàn ông vẫn sống rồi lấy người khác? Đây là bất công! Đây là tội ác! Đây là sự áp bức ghê tởm từ các người – những kẻ tự cho mình quyền quyết định số phận của người khác!"
Đám người đoàn hát rộ lên vỗ tay. Đào Vũ hét lớn: "Hay lắm! Có người phụ nữ nào bị ép đến mức phải dùng chính mạng sống để phản kháng như thế này không? Ở đâu có áp bức, ở đó có phản kháng!"
Một người trong đoàn hát gào lên: "Chúng ta không thể để cô ấy c.h.ế.t oan như những người trước nữa!"
[Bình luận: “Ủa là lên án trọng nam khinh nữ hay livestream trừ tà vậy mấy má???”]
Tiếng vỗ tay và tiếng reo hò đối lập hoàn toàn với sự phẫn nộ rít gào của dân làng. Ai nấy trong làng đều trợn mắt gào lớn: "Chính lũ người ngoài này đã xúi giục con bé! Đuổi hết ra khỏi làng!"
Chú Khuông tức giận đến mức không chịu nổi, hét thẳng vào mặt trưởng làng: "Cả làng này là một lũ ma quỷ đội lốt người! Một lũ quái vật ăn thịt phụ nữ!"
Không khí căng như dây đàn, đám vệ sĩ siết chặt gậy gộc trong tay, đám hát chèo lùi về phía sau sân khấu, chuẩn bị cho một cuộc xô xát dữ dội. Nhưng ngay lúc đó...
Một cơn gió mạnh thốc lên từ phía rừng, tấm màn sân khấu bay phần phật như bị một bàn tay vô hình xé toạc. Ngọn đuốc quanh sân khấu đồng loạt tắt ngúm, để lại ánh đèn lồng đỏ hắt xuống không gian u ám như địa ngục.
Toàn bộ khán giả im bặt.
Ở hàng ghế dưới, bà của Trân Trinh khẽ rùng mình, tay bấu chặt lấy vạt áo. Bà biết… điều đó sắp xảy ra.
Trưởng làng khẽ nghiêng đầu, đôi mắt tối sẫm như hố sâu không đáy, nở nụ cười kỳ dị rồi thì thầm: "Cô sẽ tự nguyện thôi..."
Trân Trinh thoáng run lên, nhưng ánh mắt nhanh chóng trở nên kiên định khi nhớ đến lời Lê Tri đã hứa: “Tôi sẽ không để cô chết.”
Cô phải tin. Cô sẽ không gục ngã.
Một cơn gió lạnh khác lùa qua như bầy rắn đang trườn trên mặt đất. Gương mặt Trân Trinh đột nhiên méo mó, nụ cười của cô trở nên kỳ quái, méo mó như được vẽ lên bằng bàn tay của một kẻ điên. Cô từ từ quay người, từng bước một tiến đến chiếc bàn nơi đặt khay lụa trắng – thứ mà dân làng đã chuẩn bị sẵn để "hoàn thành nghi lễ."
Cô cầm lấy dải lụa, bước lên ghế rồi leo lên bàn.
Đám người đoàn hát trố mắt: "Cô ấy… cô ấy làm gì thế này?!"
[Bình luận: “What??? Trân Trinh bị nhập thật rồi hả??”]
[Bình luận: “Tưởng mạnh mẽ lắm? Sao lại…”]
[Bình luận: “Không ổn rồi… Lê Tri đâu, mau cứu người ta!!!”]