Sau cánh gà, ông bầu kéo Đào Vũ lại, vỗ vai cô thật mạnh, cười híp mắt nói:
"Đây là lần đầu cô lên sân khấu với tư cách đào chính. Cố gắng biểu diễn cho tốt nhé, để cả làng có một đêm khó quên."
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm Mộng Vân Thường
Biết rõ sau tấm màn nhung ấy là màn trình diễn rùng rợn của sự c.h.ế.t chóc, Đào Vũ chỉ nhếch môi cười lạnh, không nói lời nào.
Buổi diễn gồm năm vở. Bốn vở đầu do dân làng yêu cầu, nội dung đều xoay quanh các tích truyện về hiếu hạnh, tiết liệt, trinh tiết — đúng kiểu độc tôn lễ giáo cổ hủ. Vở cuối cùng… là "Tế Giang". Vốn dĩ do Phương Lâm đảm nhận, nhưng hiện tại, người đứng ra thay thế là Đào Vũ.
Tiếng trống vang lên từng hồi, kèn sáo réo rắt như tiếng khóc ai oán giữa đêm. Người ngồi bên dưới vỗ tay rào rào, ánh mắt lấp lánh sự chờ mong quái đản.
[“Được rồi đó, tới cảnh hay rồi!”]
[“Sao tui có cảm giác cái sân khấu này không phải để hát mà để hiến tế á?”]
[“Trời ơi cái vở cuối nghe tên đã thấy không lành rồi.”]
Khi tiếng nhạc vừa dứt, sân khấu rơi vào một khoảnh khắc tĩnh lặng đến rợn người. Đèn tắt phụt.
Và rồi — ánh sáng đỏ rực bừng lên, chiếu thẳng vào một thân ảnh đang bị kéo lê lên sân khấu.
Là Trân Trinh.
Cô ta bị hai người đàn ông lực lưỡng dẫn đến, tóc tai rối bù, váy trắng như đồ tang, đôi mắt sưng mọng vì khóc nhưng không che giấu được vẻ điên loạn trong đáy mắt.
Cả sân khấu bùng nổ tiếng vỗ tay. Đám đông như bừng tỉnh, reo hò như xem tiết mục đinh của một đại nhạc hội.
Khi chú Khuông còn đang chuẩn bị dẫn đoàn hát lên sân khấu để cúi chào khán giả, như thông lệ sau mỗi buổi biểu diễn, thì một chuyện kỳ lạ bất ngờ xảy ra. Một nhóm người không liên quan đột ngột bước thẳng lên sân khấu, khiến không khí xung quanh như ngưng đọng.
Chú ngơ ngác quay đầu nhìn trưởng làng đang tiến tới với dáng vẻ ung dung kỳ lạ, theo sau là một hàng người đàn ông cao lớn, ai nấy mặt mày nghiêm nghị, thân hình vạm vỡ như những vệ sĩ chuyên nghiệp.
"Trưởng làng, đây là chuyện gì vậy?" – chú Khuông cất tiếng hỏi, giọng xen lẫn hoang mang và bất an.
Trưởng làng không trả lời ngay. Bảy tám gã đàn ông trẻ tuổi lập tức toả ra, đứng vây kín lấy sân khấu. Đoàn hát bị chặn lại ngay dưới bậc thềm, không một ai được phép bước lên thêm nửa bước. Trên sân khấu giờ đây chỉ còn một người đứng đơn độc — Trân Trinh, trong bộ váy trắng nhạt như hồn ma, mái tóc xõa dài che gần hết gương mặt, bóng dáng nhỏ bé của cô trở nên yếu ớt lạ thường giữa ánh đèn rực rỡ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Cảm ơn các vị đã đem đến một đêm diễn đặc sắc. Nhưng phần tiếp theo… không còn liên quan đến đoàn hát nữa."
Lão chầm chậm bước lên chính giữa sân khấu, chống cây gậy gỗ màu đen tuyền mà ánh lửa hắt lên mặt lão khiến mọi nếp nhăn dường như trở nên sâu hơn, ma quái hơn. Có điều gì đó trong ánh mắt lão — một sự phấn khích lạnh lẽo, gần như cuồng loạn.
Lão giơ tay, và cả quảng trường lặng đi trong nháy mắt.
Trong không gian đặc quánh, tiếng trưởng làng vang lên, già nua nhưng đầy quyền uy:
"Hôm nay, tại làng Liệt Nữ, có Lâm thị — vợ của Phan Minh Chí, hai mươi tuổi. Chồng cô đã qua đời bảy ngày trước. Lâm thị là người tiết hạnh vẹn toàn, trung trinh mẫu mực, đã tự nguyện chọn con đường tuẫn tiết để danh xưng liệt nữ đời đời được ghi vào sử sách. Đức hạnh ấy, thật đáng ngưỡng mộ, thật khiến người người rơi lệ."
Lão dừng một chút, giọng dần trở nên kích động, gần như hân hoan:
"Đêm nay, cô ấy sẽ tự vẫn ngay tại sân khấu này. Mọi người có mặt hãy cùng ta làm chứng. Sau khi cô ấy qua đời, bài vị sẽ được nhập từ đường Liệt Nữ, mộ phần sẽ được an táng tại khu Trinh Nữ, tên tuổi lưu danh muôn đời!"
Dưới sân khấu bỗng vang lên những tràng pháo tay như sấm, hoan hô vang rền. Dân làng đồng loạt đứng dậy, hân hoan như thể đang chào đón một nghi lễ thần thánh, không phải cái c.h.ế.t của một con người còn đang sống.
Trưởng làng hài lòng gật đầu, rồi quay lại nhìn Trân Trinh đang đứng cúi đầu lặng lẽ:
"Lâm thị, đã đến lúc rồi. Mời cô bắt đầu đi."
Chú Khuông nghe tới đây thì sắc mặt tái nhợt, ngỡ ngàng chỉ tay về phía cô gái giữa sân khấu:
"Các người… các người định bắt cô ấy tự tử sao?!"
Một trong những người đàn ông vạm vỡ bên cạnh chú liếc mắt cảnh cáo, rồi lạnh nhạt hạ tay ông xuống:
"Không ai ép cả. Cô ấy hoàn toàn tự nguyện. Đây là phong tục của làng Liệt Nữ chúng tôi. Buổi lễ mà các vị đang ăn mừng… chính là lễ dựng đài cho cô ấy tuẫn tiết!"
Cả đoàn hát sững người. Những lời ấy như cái tát lạnh buốt giáng xuống mặt họ. Nỗi sợ hãi ập đến, từng diễn viên tái mét mặt mày. Họ đã hát, đã múa, đã góp phần làm nổi bật buổi lễ c.h.ế.t chóc này — mà không hề hay biết.