Lê Tri không trả lời, chỉ nhấn sâu lưỡi liềm thêm chút nữa. Một giọt m.á.u mới lại nhỏ xuống mặt đất.
“Tôi nói! Tôi nói ngay!” Trưởng làng hoảng loạn, cảm nhận rõ cái c.h.ế.t đang kề cận sau gáy mình. Lão ngẩng đầu lên nhìn về phía Trinh Nương trên sân khấu, run rẩy hét to:
“Trinh Nương! Năm xưa, sau khi Chu Thiệu Nguyên qua đời, người nhà họ Chu đã ép cô tuẫn tiết! Họ bảo đó là vì danh tiếng, là để giữ gìn phẩm hạnh, nhưng sự thật là vì tài sản của Thiệu Nguyên! Khi còn sống, toàn bộ tài sản của chàng và tiền truy phong từ triều đình đều thuộc về cô! Nhưng chỉ khi cô chết, họ mới có thể chia phần!”
“Chính vì vậy… chính vì vậy, họ mới đẩy cô đến cái chết!”
[“Má ơi nghe như kịch bản phim kinh dị…”]
[“Trời đất, tưởng vì danh dự, hóa ra vì tiền?!?”]
[“Có ai quay lại đoạn này chưa? Lật mặt như lật bánh tráng!”]
Trưởng làng tiếp tục, giọng rối rít như sợ chưa đủ:
“Cổng trinh tiết, bia danh dự, đều có thể đổi lấy phong thưởng, miễn thuế, miễn lao dịch. Không chỉ họ Chu, mà cả làng… cả làng này đều được hưởng lợi! Bao gồm cả gia đình cô nữa!”
Lê Tri nheo mắt, lưỡi liềm lại nhích thêm một chút:
“Thêm một câu tào lao nữa là tôi cắt cho đứt đấy.”
Cổ trưởng làng rỉ máu, lớp da nơi lưỡi liềm áp vào đã rách hẳn. Mồ hôi ướt đẫm trán lão, run rẩy như lá mục:
“Chúng tôi… chúng tôi ép phụ nữ giữ trinh tiết, ép họ tuẫn tiết… tất cả chỉ để phục vụ lòng tham của chính mình! Chúng tôi không có tài cán gì để đi xa, nên mới dùng quyền lực áp xuống những người yếu hơn. Chúng tôi dùng sinh mạng của các cô để đổi lấy danh tiếng, đổi lấy lợi ích, đổi lấy những thứ mà mình không xứng có được!”
Lê Tri lặng người giây lát, rồi bật cười lạnh.
“Lấy tiêu chuẩn của thánh nhân để áp đặt lên phụ nữ, còn bản thân thì sống theo tiêu chuẩn của kẻ tiểu nhân.”
Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt dán chặt vào bóng đỏ trên sân khấu.
“Trinh Nương, cô đã nghe rõ chưa? Một trăm năm đã trôi qua, sự thật vẫn vậy. Cô còn muốn tự lừa mình, dối người đến bao giờ nữa?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cô còn nhớ không?
Lúc dân làng ca ngợi cô như thánh mẫu, nhưng không một ai lên tiếng bảo vệ cô.
Lúc chồng cô gào khóc thảm thiết bên mộ, rồi chỉ sáu tháng sau đã cưới người mới.
Lúc họ dựng lên chiếc cổng trinh tiết mà cô đã dùng mạng sống để đánh đổi… để rồi đổi lấy vinh quang cho kẻ khác.
Cô biết hết. Cô thấy hết.
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm Mộng Vân Thường
Nhưng cô vẫn cố bịt mắt mình lại như thể không có gì xảy ra.
Cô giống như một con kén mắc kẹt giữa trời đông — khi còn sống không thể phá kén, đến lúc c.h.ế.t cũng chẳng thể hóa thành bướm.
Mãi cho đến giờ phút này… tất cả sự giả dối ấy, đã bị chính kẻ từng dẫn đầu áp bức bóc trần. Bằng m.á.u của chính hắn.
Giữa màn đêm đặc quánh, hồn ma áo đỏ bật lên tiếng khóc xé lòng.
Tiếng khóc ấy không giống than van, cũng không giống hờn oán — mà như một khúc hát đứt đoạn của oan hồn bị nhốt trong sự phản bội suốt trăm năm qua.
Đó không còn là tiếng khóc của một người phụ nữ bị phụ bạc. Đó là tiếng gào thét u oán của Trinh Nương, và cũng là tiếng gầm vang nghẹn ngào của vô số linh hồn liệt nữ — những người phụ nữ suốt hàng trăm năm qua đã bị ép c.h.ế.t trong danh nghĩa trinh tiết, dưới bàn tay nhuốm m.á.u của chính những kẻ thân quen.
Tiếng khóc mỗi lúc một lớn, chói tai đến mức như xuyên qua màng nhĩ, khiến tim gan người nghe cũng vỡ vụn. Bóng đỏ của Trinh Nương trên sân khấu không ngừng phình to ra, cao lớn như một cột lửa m.á.u giữa trời đêm, toát ra từng luồng oán khí lạnh buốt. Nhưng lá bùa Phù Thu Hút Quỷ Quái vẫn đang phát huy tác dụng, giam giữ bóng ma tại chỗ. Những làn khói đen và khí lạnh chỉ có thể luẩn quẩn bên trong kết giới, chưa thể tràn xuống phía dưới.
Lê Tri thu lại lưỡi liềm, không chần chừ thêm, đẩy mạnh trưởng làng về phía trước. Thân thể già nua của lão mất đà, lảo đảo rồi ngã chúi lên sân khấu, nằm gục bên cạnh bóng đỏ đang gào khóc đầy căm hận.
Bên dưới sân khấu, đám dân làng ngơ ngác như lạc vào ác mộng. Cảnh tượng trước mắt vượt xa sức tưởng tượng của họ — máu, oán khí, bóng ma, và sự thật bị bóc trần. Không ai nhận ra rằng những người chơi, bao gồm cả Trân Trinh — người vừa mới bị ép c.h.ế.t — đã lặng lẽ biến mất trong lúc hỗn loạn.
Trong màn đêm sâu hun hút, nhóm người chơi dẫn theo Trân Trinh băng qua con đường làng, chạy thẳng về phía từ đường Liệt Nữ. Tiếng chân họ đạp lên nền đất vang vọng gấp gáp, mỗi bước chân đều là một lời tuyên chiến với cả thế kỷ oan nghiệt.