Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái

Chương 161



Ban ngày họ đã chuẩn bị sẵn công cụ, giấu dọc đường đi. Giờ đây, vừa chạy, họ vừa lấy từng món ra. Dao, gậy, bật lửa, dầu đốt — từng thứ đều được rút ra trong im lặng nhưng dứt khoát.

Trên bậc thang dẫn đến cổng trinh tiết, mỗi người đều cầm trong tay một vật để châm lửa. Dưới ánh trăng lạnh lẽo, gương mặt họ hằn rõ sự kiên quyết không lùi bước.

Trì Y nhìn vào chiếc đồng hồ bấm giờ. Sau lần sử dụng trước, giờ đây nó chỉ còn là một công cụ đo thời gian bình thường. Cô nói, giọng dồn dập:

“Còn một phút!”

Trân Trinh đứng ở giữa nhóm, gương mặt tái nhợt vì vừa bị Trinh Nương nhập xác, nhưng đôi mắt lại sáng rực. Lửa giận, đau đớn và quyết tâm như đang thiêu cháy từ sâu bên trong con người cô.

Tóc Hồng thò đầu quan sát phía trước, sau đó quay lại:

“Hai tên lính gác vẫn canh ở cổng từ đường!”

Khác với sự nhút nhát thường ngày, lần này cậu ta lại tỏ ra quả quyết, lập tức quay sang hai người anh em:

“Chúng ta đi đánh lạc hướng bọn chúng!”

Ba người nhanh chóng phân công rồi phóng đi như gió, chạy thẳng về phía từ đường.

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

Những người còn lại ẩn nấp sau bậc thang. Không lâu sau, tiếng quát của lính gác vang lên, đầy nghi ngờ và giận dữ:

“Ai đó? Các ngươi đang làm gì?!”

Trì Y nhìn đồng hồ, mắt mở to:

“Mười phút rồi! Hết giờ rồi!”

Vừa dứt lời, phía cổng làng nơi sân khấu, kết giới bị phá vỡ.

Bóng đỏ khổng lồ của Trinh Nương cuối cùng cũng thoát khỏi sự giam hãm. Một cơn gió lạnh buốt gào thét nổi lên, thổi lật tung cờ xí và đèn lồng. Từ cơ thể đầy oán khí kia, vô số bóng đỏ nhỏ tách ra, bay lượn điên cuồng rồi hóa thành hàng loạt dây đỏ máu, cuốn lấy cổ từng người dân.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tiếng hét vang dội khắp sân làng.

Dưới ánh sáng leo lét của đuốc, người ta có thể thấy rõ những sợi dây đỏ như sống, siết cổ dân làng từng người một. Họ bị nhấc bổng lên giữa không trung, tay chân vùng vẫy tuyệt vọng như những con rối bị giật dây. Gương mặt méo mó, lưỡi thè ra, mắt trợn ngược — không khác gì những liệt nữ đã từng bị treo cổ c.h.ế.t oan một trăm năm trước.

Trưởng làng gào lên thảm thiết, cố bò xuống sân khấu, nhưng chưa kịp thoát thân đã bị một sợi dây đỏ vọt tới quấn chặt lấy cổ. Thân hình lão bị kéo bật lên khỏi mặt đất, treo lơ lửng giữa sân khấu, hai chân đạp loạn xạ giữa không khí. Gương mặt già nua tím ngắt, miệng há ra nhưng không còn phát nổi tiếng nào. Lão xoay tròn trên không như một hình nhân thế mạng, kết thúc trong tuyệt vọng và im lặng.

Phía sau sân khấu, những người trong đoàn hát được hồn ma Phương Lâm che chắn. Phù chú phát sáng quanh người cô, tạo thành lớp bảo vệ trước cơn giận dữ ngập trời.

Đào Vũ đột nhiên hét to:

“Nhìn kìa! Phía đông cháy rồi!”

Mọi ánh mắt lập tức dồn về phía xa. Trên vùng đất cao trước từ đường Liệt Nữ, một ngọn lửa bùng lên dữ dội, sáng rực cả một khoảng trời đêm.

Giữa ánh lửa, Trân Trinh đứng thẳng người, tay cầm đuốc, ánh mắt lạnh như băng. Cô ném ngọn lửa vào giữa đại sảnh từ đường. Đốm lửa nhỏ bén vào dầu, rồi bùng lên thành biển lửa.

“Tôi sẽ phá hủy nơi này,” cô nói, giọng run nhẹ nhưng không hề do dự, “Tôi muốn nơi này… vĩnh viễn không còn liệt nữ nào nữa.”

Từng ngọn lửa nuốt trọn bài vị trên bàn thờ. Những dòng tên được khắc bằng mực đen nổ lách tách, vỡ ra như tiếng hét của những linh hồn bị giam cầm quá lâu. Tro bụi bay lên, tản ra trong gió, như một lời vĩnh biệt với quá khứ đẫm máu.

Khi từ đường Liệt Nữ bị thiêu rụi, bóng đỏ khổng lồ trên sân khấu cũng từ từ tan rã. Những sợi dây đỏ mất đi sức mạnh, hóa thành tro bụi rồi biến mất. Dân làng bị treo cổ rơi rụng xuống như cá mắc cạn, t.h.i t.h.ể nằm rải rác khắp nơi. Những kẻ may mắn còn sống sót thì nằm co rúm, run rẩy, đôi mắt lạc thần nhìn t.h.i t.h.ể bạn bè, người thân bên cạnh — không ai dám tin tất cả chỉ mới diễn ra trong một đêm.

Bà của Trân Trinh ngồi sụp xuống đất, hai tay ôm mặt, nước mắt nóng hổi chảy dài trên đôi gò má nhăn nheo. Bà khóc nức nở, chẳng ai biết đó là vì tiếc nuối, hối hận… hay sợ hãi.

[“Tôi vừa khóc vừa nổi da gà…”]

[“Đây không còn là livestream chơi game nữa, đây là một nghi thức thanh tẩy rồi…”]

[“Trân Trinh, cô xứng đáng được sống một cuộc đời khác!”]

[“Ai quay full màn đốt từ đường chưa? Tôi muốn chiếu lại cho cả cái xã hội này xem!”]

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com