Dù giáo viên vẫn chưa bước vào, cả phòng lại chìm trong sự im lặng đến lạ thường. Không ai nói chuyện, không ai cười đùa. Tất cả học sinh đều tự giác cắm cúi vào sách vở, làm bài tập, tiếng lật sách khe khẽ vang lên trong không gian nghiêm trang như một buổi tế lễ. Đây chính là bầu không khí đặc trưng của một lớp trọng điểm — hoặc ít nhất là thứ mà phó bản đang cố gắng tái hiện.
Người ngồi cùng bàn với Lê Tri không ai khác chính là Đàm Mạn Ngữ. Nhân cơ hội này, cả hai bắt đầu màn làm quen “tình cờ” trước hàng triệu khán giả đang dõi theo qua livestream.
"Tôi tên là Đàm Mạn Ngữ," cô gái chủ động mở lời, giọng mang theo chút phấn khích kiểu fan girl gặp thần tượng. "Làm nghề streamer ca hát trên Douyin. Đây là lần đầu tôi vào phó bản... Tôi thật sự rất thích xem livestream của chị!"
Lê Tri quay sang liếc nhìn cô ta một cái, rồi mỉm cười nhẹ. Diễn xuất rất khá — không lố lăng, mà lại tự nhiên đến mức người xem khó lòng nghi ngờ. Đúng chuẩn phong cách của người đã qua huấn luyện chính quy.
Lớp học vẫn im phăng phắc. Dù có không ít người chơi ngồi xen lẫn trong đám học sinh, nhưng họ dường như hoàn toàn không được để tâm đến. Tất cả những học sinh “gốc” của lớp đều chăm chú học tập, không hề bị phân tâm hay ngẩng đầu quan sát xung quanh.
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm Mộng Vân Thường
Đàm Mạn Ngữ hạ thấp giọng: "Chỗ này không bình thường chút nào."
Lê Tri khẽ gật đầu.
Quả thật, nếu từng đi học ở các trường cấp ba, ai cũng sẽ hiểu đây không phải là khung cảnh bình thường. Không có lớp học nào mà toàn bộ học sinh đều tự động ngồi vào chỗ, vùi đầu vào bài vở, không ai buồn nói chuyện — nhất là khi giáo viên còn chưa đến. Cảnh tượng này có vẻ... quá lý tưởng. Hoặc quá rập khuôn.
Phó bản đang dựng lên một lớp học với “những học sinh hoàn hảo”. Và trong sự hoàn hảo ấy, có gì đó khiến người ta bất an.
Giữa lúc không khí còn đang căng như dây đàn, âm thanh bước chân lộp cộp bất chợt vang lên từ hành lang.
Âm thanh khô khốc ấy dội vào tai từng người, dường như có quy luật riêng, cứ thế chầm chậm tiến lại gần. Đôi giày đế thấp dẫm lên nền gạch men cũ kỹ, từng bước từng bước như đếm ngược sinh mệnh của những kẻ xâm nhập.
Cuối cùng, một nữ giáo viên trung niên đeo kính bước vào lớp.
Bề ngoài của cô ta không có gì đặc biệt, dáng người gầy gò, mặc áo sơ mi trắng và chân váy đen, ánh mắt sau lớp kính có vẻ hiền lành. Nhưng ngay giây phút cô xuất hiện, không khí trong lớp bỗng trở nên ngột ngạt đến nghẹt thở.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Các học sinh đã vốn nghiêm túc, nay lại càng cúi đầu thấp hơn, lưng thẳng như bị đóng đinh vào ghế. Không một tiếng xì xào, không một ánh mắt dám nhìn lên. Dù là người chơi, hay là "học sinh thật sự", ai nấy đều bị bao phủ bởi một cảm giác áp chế không tên.
Không biết là vì sự áp lực từ phó bản, hay là ký ức học đường thời niên thiếu chưa bao giờ thật sự phai nhạt — ai cũng bất giác trở thành một phần của khung cảnh này.
Nữ giáo viên đứng trên bục giảng, ánh mắt nghiêm khắc quét qua từng người, cuối cùng dừng lại ở những gương mặt "lạ". Giọng nói lạnh băng vang lên:
"Các em là học sinh chuyển trường vào lớp tôi đúng không?"
Chu Kiến Chương — người đã tự nhận làm đội trưởng từ trước — nhanh chóng đứng dậy, gật đầu: "Vâng, thưa cô."
Cô giáo nhìn thẳng vào mắt cậu ta, gằn giọng: "Tôi là cô Lưu, giáo viên chủ nhiệm lớp này. Bắt đầu từ hôm nay, các em sẽ phải nghiêm túc chấp hành tất cả nội quy của trường Trung học Dục Tài. Ở đây, chúng tôi không chỉ quan tâm đến thành tích mà còn đánh giá thái độ học tập. Tôn trọng giáo viên, lễ phép, chăm chỉ — không có ngoại lệ."
Nghe đến đây, vài người chơi bên dưới bất giác thẳng lưng lên một chút.
"Giờ thì, các em bắt đầu vào giờ tự học buổi tối đi. Ai học bài nấy, không được nói chuyện. Nếu có thắc mắc, hãy đợi đến sau giờ học để hỏi giáo viên phụ trách. Lớp học của chúng ta tiến độ rất nhanh. Dù sao các em cũng đã chọn đến Dục Tài — trường có tỷ lệ đỗ đại học cao nhất khu vực."
Nói xong, cô ta không nói thêm gì nữa, xoay người bước ra khỏi lớp. Tiếng bước chân lộp cộp lại tiếp tục vang vọng trong hành lang dài hun hút như vọng từ địa ngục.
Tóc Hồng — ngồi ở bàn trước Lê Tri — rốt cuộc cũng được thở ra, quay đầu lại than thở, giọng như sắp khóc:
"Chị Tri ơi... Tôi tưởng tôi sắp c.h.ế.t vì nghẹt thở rồi. Cái cảm giác bị giáo viên cấp ba nhìn chằm chằm ấy... trời ơi, nó quay về y chang luôn á!"
Lời còn chưa dứt, tiếng bước chân của cô Lưu đột nhiên dừng lại ngay trước cửa lớp — như thể chưa bao giờ rời đi.
Lê Tri vừa định lên tiếng nhắc nhở, thì giọng nói lạnh như băng đã vang lên:
"Trong giờ tự học không được nói chuyện. Em đang làm gì thế?"
Tóc Hồng cứng đờ. Ngay khoảnh khắc đó, không chỉ lưng mà cả tóc gáy cậu ta cũng dựng đứng lên. Không khí trong lớp giống như vừa bị đóng băng.