Ngay khi nhóm nam vừa rời đi, Bối Huyên lập tức lên tiếng, giọng sắc bén: "Mình nghĩ chúng ta nên chọn một đội trưởng cho nhóm nữ. Nếu gặp nguy hiểm, sẽ dễ điều phối hơn. Hành động tùy tiện là tự sát đấy."
Ánh mắt Đàm Mạn Ngữ lướt qua Bối Huyên, rồi chuyển sang Lê Tri. Cô phát hiện Lê Tri dường như chẳng hề để tâm đến cuộc bàn luận, chỉ lặng lẽ quan sát khung cảnh xung quanh ký túc, như đang tìm kiếm thứ gì đó trong bóng tối.
Đàm Mạn Ngữ mím môi. Cô hiểu. Lê Tri không có ý định tranh giành vai trò chỉ huy. Cũng tốt thôi.
Quả nhiên, Bối Huyên tự nhiên trở thành đội trưởng, giọng nói đầy tự tin vang lên:
"Trước hết, tụi mình đi báo cáo với cô quản lý ký túc xá đã, xem xem phòng phân thế nào."
Cả nhóm cầm thẻ học sinh trong ngăn bàn, lục tục kéo nhau đi tìm cô quản lý. Người phụ nữ trung niên kia chỉ liếc họ đúng một cái, rồi hờ hững nói:
"Các học sinh tầng hai trước đây đã chuyển sang cơ sở mới rồi, giờ chỗ đó trống hết. Các cô cứ chọn phòng mà ở, chẳng mấy chốc nữa cũng phải chuyển thôi. Chìa khóa thì có sẵn trên cửa, muốn ở phòng nào thì lấy."
Ký túc xá vắng lặng một cách lạ thường, giống hệt tòa nhà dạy học họ vừa vào buổi chiều. Những học sinh về đây sau giờ học cứ như tan vào bóng tối, vào phòng là tuyệt nhiên không còn một âm thanh nào nữa, tĩnh lặng đến mức đáng sợ.
Bối Huyên đi đầu với vai trò đội trưởng, dẫn nhóm lên cầu thang. Cầu thang cũ kỹ treo lủng lẳng những chiếc bóng đèn vàng đã ngả màu, côn trùng bay vo ve xung quanh. Bóng bướm đêm in xuống các bậc thang tạo thành những mảng xám lổm chổm như có thứ gì bò sát đang lặng lẽ chờ đợi.
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm Mộng Vân Thường
Không khí ẩm ướt đến nghẹt thở, từng hơi thở đều mang theo mùi ẩm mốc nồng nặc. Rõ ràng, ký túc xá này đã bị bỏ hoang từ lâu. Khi họ bước lên đến tầng hai, một hành lang dài lạnh lẽo hiện ra.
Phần lớn bóng đèn trần đã hỏng, vài cái không sáng, vài cái nhấp nháy phát ra những tiếng "xì xì" như dòng điện chập mạch. Ánh sáng yếu ớt rọi lên nền gạch đỏ xanh đã phai màu và những cánh cửa gỗ hai bên hành lang, khiến cả tầng trông tối om, kéo dài vô tận như không có lối ra.
Bối Huyên, lúc nãy còn hăng hái, giờ bất giác khựng lại một bước.
Toàn tầng không có lấy một tiếng động. Không có tiếng chân, tiếng nói, hay thậm chí tiếng thở. Cứ như những học sinh khác đã bị nuốt chửng sau khi bước vào phòng vậy.
Người đi đầu khựng lại, kéo theo cả nhóm phía sau. Họ dừng lại, không ai dám bước tiếp.
Lê Tri vẫn đứng ở bậc thang, ánh mắt sắc lạnh như tia đèn pin soi vào bóng tối, giọng nói nhẹ tênh nhưng vang vọng:
"Sao không đi nữa?"
Phía trước truyền lại một tiếng nuốt nước bọt rõ mồn một, giọng run rẩy vang lên:
"...Tầng này trông kinh quá..."
"Vậy thì chia nhóm đi." Lê Tri bình tĩnh lên tiếng, "Dù sao tối nay cũng phải ngủ lại đây. Chia nhóm trước, chọn phòng rồi nghỉ sớm đi. Nhiều khi… ngủ sớm lại là lựa chọn an toàn nhất."
Phòng ký túc xá thường có bốn giường. Nhưng để phòng ngừa tình huống bị "quét sạch" cả nhóm, họ thống nhất không để bốn người ở chung một phòng. Mỗi phòng chỉ nên có ba người tối đa, để dù có chuyện xảy ra cũng còn cơ hội sống sót.
Cuối cùng, họ chia thành ba nhóm: hai người - hai người - ba người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Một cô gái gầy gò trong nhóm ngập ngừng hỏi:
"Chị ơi… em có thể ở chung phòng với chị được không?"
Cô ta rõ ràng là fan trung thành của Lê Tri. Người thường hay dính lấy đại lão – Trì Y – hôm nay lại không có mặt, cô ấy lập tức tranh thủ cơ hội.
Không ngờ, Lê Tri chỉ lạnh nhạt lắc đầu:
"Xin lỗi. Tôi đã hứa ở cùng bạn cùng bàn rồi."
Ánh mắt của Đàm Mạn Ngữ lóe sáng một thoáng, cô liếc nhìn Lê Tri, môi mím cười đầy biết ơn. Còn cô gái kia thì xụ mặt, thất vọng rút lui.
Sau khi phân nhóm xong, Lê Tri một mình đi dọc hành lang, mở từng cánh cửa kiểm tra phòng. Tay cô xoay nhẹ ổ khóa, đẩy cửa từng phòng ra. Cấu trúc bên trong ký túc xá gần như giống hệt nhau – đơn điệu, cũ kỹ, nhưng ít nhất không có gì bất thường… hoặc chưa có.
Quan trọng nhất là, chiếc Máy Cảnh Báo Nguy Hiểm cô mang theo vẫn hoàn toàn im lặng.
Những người còn lại căng như dây đàn, không ai dám thở mạnh. Mỗi lần cô mở cửa, ai cũng nín thở như sợ sẽ có thứ gì đó bất ngờ nhảy ra.
Sau khi kiểm tra xong, Lê Tri trở lại, giọng điềm tĩnh:
"Chọn ba phòng gần nhau. Có chuyện gì còn hỗ trợ được nhau."
Bối Huyên lúc này đã bình tĩnh lại, nhưng rõ ràng không vui khi thấy quyền chủ động rơi vào tay người khác. Giọng cô ta cao hơn bình thường, cố tình phản bác:
"Nếu thực sự có chuyện xảy ra, ở gần nhau có khi c.h.ế.t cả đám còn nhanh hơn. Tôi thấy chia ra xa một chút thì hơn, ít nhất còn có thời gian chuẩn bị."
Một vài người bắt đầu d.a.o động. Nhưng Đàm Mạn Ngữ nghiêng đầu, nhẹ giọng hỏi:
"Nhưng mà đội trưởng… lúc nãy dưới lầu chị vừa nói phải đoàn kết mà? Giờ chia ra thì đoàn kết kiểu gì được?"
Bối Huyên: "……"
Cô ta nghiến răng. Cái con nhỏ Đàm Mạn Ngữ này… rõ ràng là đang cố tình phá đám!
Cô ta hừ lạnh:
"Cô là người mới, không có đạo cụ phòng thân. Ở với đại lão cũng phải cẩn thận. Mấy người mạnh hay thích liều lắm, lỡ dính phiền phức thì cô chịu không nổi đâu."
"Em biết, nhưng em không sợ." Đàm Mạn Ngữ cười bẽn lẽn, nhưng ánh mắt lại sáng rực: