Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái

Chương 179



May thay, giáo viên chủ nhiệm dường như có lưu tâm đến việc Lê Tri và Đàm Mạn Ngữ là học sinh chuyển trường. Bà ta bỏ qua hai người, gọi ba học sinh khác lên bảng.

Hai người đầu tiên đọc trơn tru, không sót một chữ. Giáo viên gật đầu, giọng có phần hài lòng.

Nhưng đến lượt Vương Chí Viễn, cậu ta chỉ mới đọc được hai câu đã bắt đầu ấp úng, giọng run như sắp khóc. Không khí trong lớp lạnh như băng.

"Được rồi." Giáo viên cắt lời, giọng trầm xuống đáng sợ: "Sau giờ học đến gặp tôi ở văn phòng."

Vương Chí Viễn lầm lũi quay về chỗ ngồi, mặt trắng bệch như sắp ngất.

Tiết học Ngữ văn kết thúc, các người chơi còn chưa kịp thở ra thì tiết Toán lại kéo đến như một con quái vật mới. Không ai hiểu gì. Mắt nhìn bảng mà não như bị rút ruột. Họ lạc trong những con số và đồ thị như trong mê cung.

Bốn tiết học trôi qua như ác mộng kéo dài vô tận.

Chuông báo hiệu tan học vang lên, nhưng không ai động đậy. Cả lớp như c.h.ế.t lặng. Ánh mắt mờ mịt, lưng gập xuống bàn, tay chân rã rời. Đầu óc trống rỗng.

Cảm giác không khác gì bị hút cạn sinh lực.

Đàm Mạn Ngữ xoa trán, cố nặn ra một nụ cười mỏi mệt:

"Tôi đã chuẩn bị tinh thần đối đầu với quỷ dữ, nhưng không ngờ phải vượt qua những thứ thế này."

Lê Tri không đáp, chỉ im lặng nhìn vào tấm bảng tên nhỏ ở góc bàn. Một buổi sáng trôi qua, bảng điểm của họ vẫn là số không lạnh lẽo.

Cô đứng dậy, lạnh nhạt nói:

"Đi ăn trưa thôi."

Mọi người lê từng bước về phía nhà ăn. Không khí uể oải bao trùm cả nhóm, nhưng tiếng nói của Chu Kiến Chương vang lên đã kéo họ lại một chút:

"Điểm của chúng ta vẫn chưa thay đổi. Có lẽ mấy bài kiểm tra sáng nay không ảnh hưởng trực tiếp đến nhiệm vụ chính."

Anh nhìn mọi người, ánh mắt vững vàng:

"Ban ngày chỉ cần sống sót qua các tiết học, tranh thủ thời gian sau giờ tan học, chúng ta có thể tìm manh mối thực sự."

Bối Huyên gật đầu đồng tình:

"Thầy Chu nói đúng. Tối qua không có ai thiệt mạng, chứng tỏ phó bản này không hoàn toàn là bẫy. Ăn trưa xong, chúng ta chia ra tìm kiếm. Trước giờ vào lớp sẽ tập hợp lại để trao đổi thông tin."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hai người nói xong, ánh mắt giao nhau, trong khoảnh khắc có một tia ăn ý lướt qua.

Những người khác nghe vậy cũng phấn chấn hơn đôi chút. Dù cơ thể vẫn mệt mỏi, bước chân họ đã nhanh hơn, tiến về phía nhà ăn như đang chạy trốn khỏi bóng tối của buổi sáng địa ngục vừa qua.

Lê Tri chậm rãi bước ở cuối hàng người chơi, ánh mắt thu về, như thể đang nghiền ngẫm một điều gì đó rất sâu. Bên cạnh cô, Đàm Mạn Ngữ đi sát, giọng nói hạ xuống thấp nhất có thể, đủ để không lọt vào tai bất cứ chiếc máy thu âm nào từ livestream:

"Ngay từ khi vào phó bản, cô vẫn luôn để mắt tới Chu Kiến Chương. Cô thấy anh ta có gì kỳ lạ không?"

Lê Tri hơi ngạc nhiên liếc sang, không giấu được sự bất ngờ. Nhưng Đàm Mạn Ngữ dường như đã đoán được phản ứng đó, cô khẽ cười, thì thầm tiếp:

"Yên tâm, cô theo dõi rất kín đáo. Tôi nghĩ anh ta chưa phát hiện ra đâu."

Lê Tri nhìn kỹ biểu cảm của cô ấy, rồi nhẹ giọng hỏi lại: "Cô cũng nghi ngờ anh ta?"

"Không hẳn là nghi ngờ..." – Đàm Mạn Ngữ ngập ngừng một nhịp – "… chỉ là linh cảm thôi. Anh ta là kiểu người mà bản năng bảo tôi phải đề phòng."

Không cần nói thẳng, Lê Tri cũng hiểu. Loại trực giác này không cần bằng chứng.

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

Giống như cảnh sát có thể đánh hơi thấy tội phạm giữa đám đông, những người từng trải như Đàm Mạn Ngữ và Lê Tri luôn có cảm giác mơ hồ nhưng rõ ràng với những kẻ "không cùng phe". Dù không thể chỉ ra cụ thể điều gì sai, nhưng cơ thể và trực giác lại đồng loạt cảnh báo nguy hiểm.

Chu Kiến Chương – cái tên nghe không có gì đặc biệt. Ngoại hình thì nghiêm chỉnh, dáng vẻ trí thức, cách nói năng còn lễ độ và khéo léo hơn cả giáo viên chủ nhiệm. Nhưng cũng chính vì vậy mà anh ta lại khiến người khác không thể không cảnh giác. Thứ gì quá hoàn hảo, quá "đúng chuẩn", thì đều có vấn đề.

Ngay từ lần đầu gặp, Lê Tri đã cảm thấy không thoải mái. Không chỉ với một mình Chu Kiến Chương, mà trong nhóm mười lăm người chơi lần này, cô đã để ý tới bốn, năm người mang lại cảm giác mờ ám như vậy. Cái cảm giác giống như có thứ gì đó đang ẩn nấp sau lớp da người – không đủ rõ để chỉ mặt, nhưng lại khiến người ta thấy lạnh sống lưng.

Giờ đây, Đàm Mạn Ngữ cũng có cùng linh cảm. Điều đó càng củng cố phán đoán của Lê Tri.

Cô thấp giọng nói: "Cô ăn xong thì mang Máy Cảnh Báo Nguy Hiểm theo, tranh thủ điều tra nhiệm vụ của mình trước. Nhớ cẩn thận với bọn họ."

Đàm Mạn Ngữ nghiêm túc gật đầu.

Nhà ăn trường học trái ngược hẳn với không khí nghiêm trang, căng thẳng trong lớp. Ở đây, học sinh cười nói rôm rả, tiếng muỗng chạm khay leng keng, mọi thứ đều có vẻ bình thường đến mức giả tạo.

Lê Tri lấy phần cơm, đảo mắt một vòng rồi lập tức nhận ra nam sinh mà Liêu Trạch đã chỉ trong tiết học sáng nay – người được đèn tiên chọn. Cô bưng khay thức ăn đi thẳng đến bàn cậu ta và ngồi xuống đối diện.

Nam sinh đó đang ăn cùng bạn cùng bàn, hai người trò chuyện khá vui vẻ. Lê Tri mỉm cười chào trước:

"Chào cậu, mình là Lê Tri, học cùng lớp với hai cậu."

 

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com