Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái

Chương 178



Lê Tri đưa mắt nhìn theo. Nam sinh kia đang cười đùa với bạn cùng bàn, nét mặt thoải mái, không hề có dấu hiệu gì khác thường. Nhưng... ánh mắt cậu ta khi cười – có gì đó là lạ. Như thể đang cố gắng trông thật bình thường.

Ngay khi Lê Tri chuẩn bị đứng lên hỏi thêm thì chuông báo hiệu giờ học vang lên chói tai, như một con d.a.o đột ngột cắt ngang bầu không khí đang căng như dây đàn.

Liêu Trạch lập tức ngồi thẳng dậy, không nói thêm lời nào, mở sổ từ vựng và bắt đầu đọc như thể chưa từng mở miệng.

Tiếng chuông giống như công tắc bí ẩn. Cả lớp lập tức quay về trạng thái học tập, tiếng đọc bài rì rầm lan đều khắp phòng như một cơn mưa mỏng nhẹ rơi trên mặt bàn.

Các người chơi cũng vội vàng trở về chỗ. Ai cũng hiểu rõ: ở thế giới này, dù là giờ học, giờ chơi hay giờ chết... đều có thể là một phần của phó bản.

Buổi tự học sáng nay là tiết tiếng Anh. Lê Tri lật cuốn sách ra, cố gắng tập trung, nhưng trong đầu vẫn còn vương vất hình ảnh ngọn nến tắt phụt và cái bóng không rõ mặt mày.

Chỉ vài phút sau, một cô giáo trẻ bước vào lớp, trên tay ôm một chồng sách bài tập nặng trĩu. Không nói không rằng, cô đặt rầm chồng sách lên bàn giáo viên khiến cả lớp giật mình, rồi cất giọng the thé như muốn chọc thủng màng nhĩ:

"Cuối giờ tự học, chúng ta sẽ nghe viết từ vựng của chương ba và chương bốn. Ôn tập kỹ vào. Ai sai quá ba từ... thì chép phạt mỗi từ năm trăm lần!"

[Ủa rồi phó bản gì kỳ vậy? Còn bắt chép phạt từ vựng?]

[Có ai giải thích giùm tôi tại sao tôi coi livestream kinh dị mà lại có cảm giác như coi lại ác mộng thời đi học không?]

[Viết phạt 500 lần mỗi từ? 100 từ? Làm ơn, cho tôi c.h.ế.t còn hơn!]

[Tao thà bị đèn tiên bắt còn hơn bị tra tấn kiểu này.]

Các người chơi, vừa mới căng não nghe chuyện gọi hồn, giờ gần như đồng loạt gục mặt xuống bàn trong tuyệt vọng.

Giờ tự học kéo dài bốn mươi phút, mà đã trôi qua gần mười phút chỉ để nghe kể chuyện. Bây giờ, họ chỉ còn chưa tới ba mươi phút để học thuộc gần một trăm từ vựng.

Đối với học sinh trung học, có thể là chuyện bình thường. Nhưng với những người trưởng thành, nhiều người đã rời xa sách giáo khoa cả chục năm, thì đây chẳng khác gì một cực hình.

Đặc biệt là khi tất cả đều linh cảm – đây không chỉ là bài kiểm tra thông thường. Mà là bài kiểm tra sinh tồn.

Không ai nói gì nữa. Chỉ có tiếng lật sách sột soạt, tiếng bút tô tô viết nguệch ngoạc, và ánh mắt điên cuồng cố nhồi nhét từng từ vựng vào đầu.

Còn ba mươi phút...

Tiếng gõ cộc cộc của giáo viên tiếng Anh vang lên trên mặt bàn như lời tuyên án, kéo theo tiếng thở dài tuyệt vọng lan khắp phòng học.

"Được rồi, cất sách vở đi. Chuẩn bị nghe viết."

Không ai phản kháng, không ai dám kêu ca. Chỉ có những gương mặt trắng bệch cúi xuống, như thể chuẩn bị bước vào pháp trường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lê Tri quay đầu liếc nhìn Đàm Mạn Ngữ, ánh mắt không mang theo hy vọng, chỉ là xác nhận. Cô ấy khẽ gật đầu.

Những người được chính phủ lựa chọn đều là người có năng lực đặc biệt—một kỹ năng nào đó vượt trội hơn người thường. Đối với Đàm Mạn Ngữ, đó là trí nhớ siêu phàm, đủ để cô ghi nhớ hàng trăm từ vựng chỉ trong nửa giờ.

Nhưng khả năng đó không dành cho người khác. Cả lớp chìm trong tĩnh lặng đến đáng sợ. Mồ hôi thấm ướt lưng áo, nhỏ giọt xuống mặt bàn. Giọng đọc của giáo viên vang lên đều đặn, mỗi từ như một lưỡi d.a.o bén ngót, c.h.é.m vào tinh thần từng người:

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

"Environment. Develop. Opportunity. Hypothesis..."

Lê Tri nắm chặt bút, mi tâm nhíu lại. Cô đã nhớ được phần lớn, nhưng vẫn có vài từ trơn tuột khỏi đầu như nước qua kẽ tay. Cô thử đoán. Vô ích. Sai một chữ là trừ điểm.

Đàm Mạn Ngữ khẽ nghiêng cuốn từ vựng, đẩy về phía Lê Tri. Chỉ cần nghiêng thêm một chút, cô ấy có thể nhìn thấy tất cả đáp án. Nhưng đúng lúc đó, giọng giáo viên chợt vang lên, lạnh lùng như d.a.o cứa:

"Ai gian lận thì đừng bao giờ mơ học trong lớp tôi nữa. Giờ còn chép bài người khác, sau này thi đại học ai cho các em chép?"

Lê Tri lắc đầu nhẹ, đôi mắt vô cảm như nước hồ vào đông. Không cần.

Đàm Mạn Ngữ khựng lại, thu sách về. Bầu không khí trong lớp giống như sợi dây thừng quấn quanh cổ từng học sinh, càng siết càng chặt.

Chuông hết giờ reo lên, nhưng phần nghe viết vẫn chưa kết thúc.

Mãi đến khi chuông vào học vang lên lần nữa, lớp trưởng môn tiếng Anh mới chậm chạp đứng dậy, thu từng quyển vở nghe viết và mang lên nộp cho giáo viên.

Không khí căng thẳng vừa được thả lỏng một chút thì cửa lớp lại mở ra. Một người phụ nữ bước vào—giáo viên chủ nhiệm. Vẫn là dáng người thon gầy, khuôn mặt vô biểu cảm, ánh mắt lướt qua từng học sinh như thể đang định giá món hàng.

Bà ta viết vài chữ lên bảng, quay đầu lại nói bằng giọng đều đều nhưng chứa đầy áp lực:

"Hôm nay chúng ta học bài 'Khổng Tước Đông Nam Phi'. Tuần trước tôi đã bảo các em học thuộc, có nhớ không? Bây giờ tôi sẽ gọi một vài bạn lên kiểm tra."

Ngay lập tức, không khí trong lớp tụt xuống âm độ. Tất cả người chơi đều co rúm lại, cúi đầu thấp đến mức như muốn giấu mặt vào trong lòng gối.

Thật đáng sợ.

Phó bản này quá đáng sợ.

Không phải vì quỷ quái, không phải vì những hiện tượng siêu nhiên—mà vì những bài kiểm tra tàn khốc này.

[“Tôi đang xem phó bản kinh dị đúng không? Sao lại cảm giác y như đang bị gọi lên bảng tra khảo vậy trời!”]

[“Trường mình mới nghỉ học vì quỷ quái xâm nhập, giờ coi cái này y như bị bắt học lại vậy!”]

[“Nhiệm vụ lần này là đi học à? Lạy chúa, tôi thi trượt tốt nghiệp mấy lần rồi mà giờ còn phải xem lại nỗi đau này!”]

[“Đại lão Lê Tri từng tiêu diệt quỷ dữ, giờ lại thua mấy bài nghe viết... quá ác! Hệ thống đúng là đồ tàn nhẫn!”]


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com