Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái

Chương 197



Bốn người nhìn nhau. Từ Ức Nhiên thì thào: "Cô ta lại bình thường rồi… nhưng điều đó lại càng bất thường hơn."

Đám người cùng bước xuống cầu thang. Đàm Mạn Ngữ khẽ nói: "Từ sau khi chơi trò bốn góc, Bối Huyên ngày càng không kiểm soát được bản thân. Lúc mới vào phó bản, tính cách cô ta còn khá bình tĩnh, không hài lòng cũng không bộc lộ. Còn bây giờ… chẳng thèm che giấu gì nữa."

Lê Tri gật đầu, giọng trầm xuống: "Thứ đó đang phóng đại bản chất thật của họ. Mặt tối trong tính cách sẽ ngày càng trầm trọng, cuối cùng bị thứ kia hoàn toàn chi phối. Họ sẽ không còn là chính mình, nhưng bản thân họ lại không hề nhận ra."

Đến nhà ăn, nhóm Chu Kiến Chương càng khiến phỏng đoán của Lê Tri thêm rõ ràng.

Chỉ vì đồ ăn không hợp khẩu vị, họ nổi giận với cô phục vụ. Ngay cả Chu Kiến Chương – người từng tỏ ra chính trực, đàng hoàng – nay cũng sa sầm mặt mày, ánh mắt âm u lạ thường. Họ nhìn như những con rối tà ác, bị điều khiển bởi một bàn tay vô hình.

Đàm Mạn Ngữ liếc nhìn Lê Tri. Giữa tiếng d.a.o muỗng va chạm, ánh mắt hai người giao nhau. Hiểu rõ.

Dưới sự điều khiển của thứ kia… chúng đã lộ nguyên hình.

Sau khi ăn xong, trước khi Chu Kiến Chương rời khỏi nhà ăn, Lê Tri bước tới, nở nụ cười như nắng sớm:

"Chào thầy Chu, buổi sáng tốt lành."

Chu Kiến Chương chỉ liếc cô, giọng lạnh tanh: "Có chuyện gì?"

Rõ ràng thái độ này hoàn toàn khác với sự khách sáo đêm qua.

Lê Tri vẫn giữ nụ cười: "Tối qua các anh chơi trò mời đèn tiên đúng không? Có thể nói cho chúng tôi câu khẩu quyết được không? Tối nay chúng tôi cũng định chơi, để hoàn thành nhiệm vụ nhanh hơn."

Câu nói vừa dứt, mấy người ngồi cạnh lập tức ngẩng đầu, ánh mắt như d.a.o nhìn cô. Chu Kiến Chương cười khẩy, giọng đầy vẻ giễu cợt:

"Câu khẩu quyết đó là do chúng tôi liều mạng mới có được. Giờ nói cho mấy cô dễ dàng vậy sao?"

Lê Tri vẫn bình thản, chân thành: "Chúng tôi có thể trao đổi. Tôi cũng nắm được vài manh mối mà các anh chưa biết."

Bối Huyên lập tức chen vào, giọng lạnh tanh: "Không cần. Dù không có manh mối của cô, chúng tôi cũng qua ải được."

Chu Kiến Chương chẳng buồn đáp lại nữa. Ánh mắt anh ta lúc rời đi tối tăm như giếng cạn.

[Ủa? Thầy Chu? Sao trông như kẻ điên vậy trời?]

[Tôi từng thích anh ta lắm luôn á… giờ thấy ớn lạnh thật sự.]

[Lê Tri nói đúng, thứ đó phóng đại tính cách thật… hóa ra Chu Kiến Chương chưa bao giờ là người đàng hoàng.]

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

[Giờ còn cứu được nữa không Lê Tri? Làm ơn nói gì đi chứ…]

[Cô ấy là người chơi chứ có phải mẹ thiên hạ đâu mà cái gì cũng gánh?]

[15 người mà giờ mất hơn nửa rồi. Haiz…]

[Liên Thanh Lâm nói đúng thật, không ai có nghĩa vụ cứu kẻ muốn tìm chết.]

Lê Tri vốn không hy vọng nhiều, cô chỉ muốn xác nhận lại một điều. Và sự lạnh lùng của Chu Kiến Chương là bằng chứng rõ ràng.

Trên đường đến lớp, cô dặn dò nhỏ: "Nếu ngay từ đầu Chu Kiến Chương đã có ý đồ xấu, thì giờ khi mặt tối bị đẩy lên cực điểm, anh ta sẽ còn nguy hiểm hơn. Tuyệt đối đừng để mình bị tách riêng, và càng không được ở một mình với anh ta."

Tất cả gật đầu đồng loạt.

Không khí trong lớp vẫn u ám và căng như dây đàn. Các giáo viên lạnh lùng như thể không còn chút nhân tính.

Nhưng kỳ lạ là, nhóm Chu Kiến Chương khi vào lớp lại trở nên ngoan ngoãn, không hề có dấu hiệu nổi loạn.

Dường như bất kể thứ gì đang điều khiển họ, khi đã bước vào lớp học, tất cả đều phải ngoan ngoãn như học sinh gương mẫu.

Sau trò chơi mời đèn tiên, nhóm đó đã được cộng hơn 30 điểm. Đến giờ nghỉ trưa, Đàm Mạn Ngữ nghe lén được họ đang bàn bạc chuẩn bị chơi trò gương vào tối nay.

Lê Tri sắp xếp lại bàn học, rồi quay sang nhóm mình:

"Tối nay chúng ta sẽ chơi trò bốn góc trong lớp học."

Từ Ức Nhiên và Bội Bội bỗng có chút mong đợi lạ lùng.

Sau bữa trưa, Lê Tri gọi hai người lại: "Hai người giữ chân quản lý ký túc xá giúp tôi. Tôi cần vào xem sổ ghi danh trong văn phòng."

Từ Ức Nhiên hăng hái: "Cứ để bọn em lo!"

Chẳng mấy chốc, từ sau bồn hoa ngoài sân, Lê Tri và Đàm Mạn Ngữ thấy quản lý ký túc bước ra, theo sau là Từ Ức Nhiên và Bội Bội, vừa cười vừa kéo bà đi vòng vòng quanh sân sau.

Từ Ức Nhiên còn quay lại, lén giơ ngón tay cái với vẻ đắc ý.

Ngay lập tức, Lê Tri và Đàm Mạn Ngữ lẻn vào ký túc xá.

Đàm Mạn Ngữ đứng canh cửa. Trong khi đó, Lê Tri lục lọi những tủ hồ sơ cũ kỹ, mốc meo trong văn phòng. Một lúc sau, cô tìm thấy cuốn sổ ghi danh và nhanh chóng tra cứu thông tin.

Dựa vào dữ liệu nhập học của lớp 11-1, Lê Tri lần ra danh sách học sinh lớp 10-1 của năm trước…


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com