Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái

Chương 198



Lê Tri biết Hướng Mẫn từng sống ở phòng 404. Giờ đây, căn phòng ấy đã bị dọn sạch sẽ, trống trơn như chưa từng có ai tồn tại.

Cô phát hiện chiếc chìa khóa gắn nhãn "404" treo lẫn trong chùm chìa khóa phía sau cánh cửa khu vực quản lý ký túc xá. Cầm lấy nó, cô nhanh chóng rời khỏi đó, hướng về cầu thang.

Ngoái đầu ra hiệu cho Đàm Mạn Ngữ, cả hai bước chân thật khẽ, lặng lẽ đi lên tầng bốn.

Giờ nghỉ trưa. Tầng bốn im ắng đến lạ, trống vắng như thể không có lấy một bóng người, y hệt tầng hai bỏ hoang. Hai cô gái lần theo dãy hành lang dài, nhanh chóng tìm thấy phòng 404.

Lê Tri rút chìa khóa, vừa định tra vào ổ thì Đàm Mạn Ngữ bất chợt giữ lấy cổ tay cô, giọng khẽ mà căng thẳng:

"NPC trong phó bản mà c.h.ế.t rồi sẽ hóa thành ma, liệu... liệu hồn ma của Hướng Mẫn có đang ở trong đó không? Nếu có thì nguy hiểm lắm đấy."

Sự lo lắng hiện rõ trong mắt cô. Dẫu cho lời cảnh báo là giả hay thật, trong hoàn cảnh này, chẳng ai muốn thử vận may với một hồn ma vừa c.h.ế.t chưa bao lâu.

Lê Tri liếc nhìn đồng hồ đạo cụ đeo trên tay, giọng điềm tĩnh:

"Cảnh báo không kêu."

Nếu Hướng Mẫn đã thực sự trở thành một con ma độc hại, đồng hồ cảnh báo sẽ không im lặng như thế. Sự yên ắng ấy, dù không thể nói là an toàn tuyệt đối, nhưng ít nhất cũng có nghĩa: Chưa có gì g.i.ế.c người ngay lập tức trong đó.

Đàm Mạn Ngữ do dự một chút rồi mới thả tay ra, miễn cưỡng gật đầu:

"Vậy cô mở đi."

Sau đó lại lẩm bẩm:

"Thật ghen tị với những người có đạo cụ như các cô..."

Lê Tri cắm chìa vào ổ, nhẹ nhàng xoay, khóa bật mở một tiếng "tách" khẽ vang lên. Cô hơi mỉm cười, giọng nhỏ như lời hứa:

"Rồi cô cũng sẽ có thôi."

Cánh cửa hé ra.

Một mùi ẩm mốc nồng nặc bốc thẳng vào mũi. Không khí bên trong lạnh hơn hành lang ngoài kia, như thể có thứ gì đó bị mắc kẹt lại, âm thầm mục rữa trong bóng tối.

Căn phòng có bốn chiếc giường, bốn bàn học, bài trí giống hệt phòng họ ở tầng hai. Ba chiếc giường đã được dọn sạch sẽ, chỉ còn một chiếc giường bên trái vẫn giữ nguyên, lặng lẽ kể lại dấu vết của người từng sống ở đây.

Lê Tri nhìn lướt qua, khẽ nói:

"Hướng Mẫn là học sinh nghèo từ vùng núi xa xôi. Gia đình chỉ còn mỗi bà nội hơn tám mươi tuổi. Sau khi cô ấy qua đời, không ai đến thu dọn đồ đạc."

Cô bật công tắc. Ánh đèn huỳnh quang yếu ớt run rẩy trước khi chiếu sáng căn phòng. Trên chiếc giường còn nguyên, ga trải kẻ ca rô xanh được gấp gọn gàng. Bên chiếc gối cũ kỹ là một cuốn sách — “Vây Thành”.

Lê Tri cầm lên, thấy gáy sách có dán nhãn mượn thư viện. Một phần đời học sinh của Hướng Mẫn, giờ chỉ còn lại ở đây.

Trong khi đó, Đàm Mạn Ngữ lật đồ trên bàn học. Sách vở không nhiều, chỉ toàn sách giáo khoa và vở bài tập. Trong lon nước ngọt cắt đôi có cắm đầy ruột bút khô mực — có lẽ là những thứ cô ấy tiếc không nỡ vứt đi.

Khi kéo ngăn bàn, cô sững lại. Ở giữa chồng vở cũ kỹ, có một quyển sổ bìa mềm, đơn giản, không hoa văn cầu kỳ.

Đàm Mạn Ngữ reo lên khe khẽ, mắt sáng rực:

"Lê Tri! Là nhật ký của Hướng Mẫn!"

Lê Tri vừa đóng cửa tủ quần áo, nghe vậy liền bước đến. Hai người cùng cúi đọc dưới ánh đèn lạnh lẽo:

——Ngày 2 tháng 9 năm XX:

Cuối cùng mình cũng thi đỗ vào trường cấp ba ở thành phố rồi.

Thầy cô và các lãnh đạo nói sẽ tài trợ toàn bộ học phí và sinh hoạt phí cho mình trong ba năm học, thật là tuyệt vời.

Mình nhất định sẽ không làm nhà trường thất vọng!

——Ngày 8 tháng 10 năm XX:

Kỳ thi tháng này mình đứng thứ mười trong khối, cô Lưu tặng mình một cây bút máy. Vui lắm.

Hôm nay là lần đầu tiên mình đến phòng y tế tư vấn tâm lý.

Thầy Lý là một bác sĩ rất hiền.

——Ngày 26 tháng 10 năm XX:

Mình vẫn chưa kết bạn được ở đây, nhưng các bạn trong lớp đều thân thiện.

Hôm nay đến lượt mình trực nhật, Tạ Tông đã giúp mình đổ rác.

Không ngờ một cậu bạn nghịch ngợm như vậy cũng có lúc tốt bụng (mặt cười).

Thật vui vì được là một phần của lớp 10-1!

——Ngày 20 tháng 11 năm XX:

Điểm của mình đang cải thiện từng ngày, cô Lưu lại khen mình nữa.

Cô là giáo viên chủ nhiệm rất tuyệt!

Tiếc là Tạ Tông lại bị mắng nữa rồi...

Không hiểu sao cậu ấy cứ học mãi không vào.

Nhưng khi cô Lưu mắng người... đáng sợ lắm.

Mình nhất định không được để bản thân bị mắng, không thể khiến cô thất vọng!

——Ngày 25 tháng 12 năm XX:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hôm nay là Giáng Sinh, Tạ Tông tặng mình một quả táo.

Đây là lần đầu tiên mình biết đến ngày lễ này.

Mọi người còn trao đổi thiệp nữa, nhưng mình không chuẩn bị gì cả (mặt khóc).

Ừ thì... năm sau nhất định mình sẽ chuẩn bị!

Mình muốn được cùng mọi người đón Giáng Sinh...

——Ngày 13 tháng 1 năm XX:

Cuối tháng thi cuối kỳ.

Tạ Tông lại bị mắng...

Mình rất muốn giúp cậu ấy học, nhưng cậu ấy có nhiều bạn bè lắm.

Chắc... không cần đến mình đâu.

Lê Tri lật sang trang kế tiếp.

Chữ viết vẫn là của Hướng Mẫn, nhưng nét mực bắt đầu run rẩy, nguệch ngoạc. Nỗi sợ hãi thấm đẫm từng câu từng chữ.

——Ngày 14 tháng 1 năm XX:

Đó là cái gì????? Mình đã nhìn thấy gì vậy?????

Tại sao lại như thế?????!!!!!

——Ngày 16 tháng 1 năm XX:

Phải làm sao đây????? Mình sợ lắm!!!!!

Mình rất sợ!!!!

Mình không thể nói ra!!!

Nếu nói ra bí mật này, mình sẽ bị đuổi khỏi trường!!!

Mình không thể nói với ai cả!!!!

——Ngày 17 tháng 1 năm XX:

Tạ Tông sắp bị đưa vào văn phòng hiệu trưởng rồi!!!

Phải làm sao đây!!!!!

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

Mình có nên nói với cậu ấy không???

Có nên cứu cậu ấy không???!!!

——Ngày 18 tháng 1 năm XX:

Xong rồi...

Xong rồi...

Tạ Tông không tin mình...

Cậu ấy trở về từ văn phòng hiệu trưởng rồi.

Nhưng đó... không còn là Tạ Tông nữa.

Cậu ấy là quái vật!!!

Cả lớp này... đều là quái vật!!!

——Ngày 19 tháng 1 năm XX:

Cô Lưu tìm mình nói chuyện.

Cô vẫn hiền như trước...

Mình đã kể cho cô bí mật.

Nhưng cô không tin...

Cô mắng mình nói dối.

Lần đầu tiên bị cô Lưu mắng...

Mình buồn lắm...

Phải làm sao đây?

——Ngày 25 tháng 1 năm XX:

Mọi thứ đã thay đổi...

Sống như thế này thật khổ sở.

Thật đau khổ...

Mình muốn kết thúc tất cả...

Cuốn nhật ký dừng lại tại đó.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com