Chu Kiến Chương... từ đầu đến cuối đều đang diễn trò.
Bọn họ cố ý nói to kế hoạch để nhóm Lê Tri nghe thấy, đánh lạc hướng, trong khi thực chất lại lén lút hoàn thành trò bút tiên từ trước.
Từ Ức Nhiên sốt ruột: "Vậy thì chúng ta cũng phải nhanh chóng quay lại ký túc xá chơi trò gương thôi! Chúng ta được 40 điểm rồi, hai trò trước đều đạt điểm tối đa. Nếu lần này cũng được điểm tuyệt đối, là có thể qua ải mà!"
Lê Tri lắc đầu, giọng kiên quyết: "Không kịp nữa rồi."
Kế hoạch của cô vốn là thông qua trò chơi bốn góc để gọi được linh hồn Hướng Mẫn. Nếu thành công, có thể điều tra được bí mật trong văn phòng hiệu trưởng. Như vậy, khi đối mặt với thế lực ẩn sau bức màn, họ sẽ có cơ hội chuẩn bị và tiêu diệt nó từ gốc.
"Thứ đang điều khiển Chu Kiến Chương xuất phát từ văn phòng hiệu trưởng. Bản thể của nó chắc chắn đang ẩn mình ở đó. Nếu có thể tiêu diệt được bản thể, nhóm của hắn sẽ không còn là mối đe dọa."
Nhưng — Hướng Mẫn đã không xuất hiện.
Mảnh ghép quan trọng nhất trong kế hoạch đã vắng mặt. Không có đủ thông tin, xông vào văn phòng hiệu trưởng lúc này chỉ là hành động tự sát. Quay lại ký túc xá chơi trò gương? Cũng đồng nghĩa với việc bước vào bẫy mà kẻ khác đã giăng sẵn.
"Quan trọng nhất là..." Giọng Lê Tri đột nhiên trầm xuống, như thể đang ép mọi người nhìn thẳng vào sự thật đáng sợ nhất: "Hoàn thành cả bốn trò chơi và đạt đủ điểm... liệu có thực sự qua được ải không?"
Câu nói ấy như lưỡi d.a.o lột phăng lớp vỏ hy vọng mong manh của tất cả.
Đàm Mạn Ngữ siết chặt tay, gằn giọng: "Họ đã bị thứ gì đó trong cơ thể điều khiển rồi. Họ không còn là người nữa. Cho dù điểm có đủ, họ cũng không thể qua ải. Vì... họ đã c.h.ế.t rồi."
Không khí trong lớp học đột ngột lạnh đi vài độ.
Từ Ức Nhiên rùng mình: "Nếu họ phát hiện đã hoàn thành nhiệm vụ nhưng vẫn không thể qua ải... họ sẽ làm gì?"
Lê Tri đáp mà không do dự: "Họ sẽ đến tìm chúng ta. Giết chúng ta."
Sự khẳng định ấy khiến mọi người c.h.ế.t lặng.
Cô tiếp tục, ánh mắt nghiêm túc: "Chúng ta không thể quay lại ký túc xá. Một khi họ phát hiện bị kẹt lại, thứ đầu tiên họ nghĩ đến sẽ là tiêu diệt đối thủ. Nếu lúc đó chúng ta đang ở trong ký túc xá, sẽ bị bao vây từ trong ra ngoài."
Nếu như chúng vẫn là người, Lê Tri vẫn có thể nghĩ ra cách đối phó. Nhưng giờ đây, nếu chúng thực sự đã bị những con quái vật ký sinh, nếu thứ mà Bối Huyên ói ra đêm qua chính là trứng côn trùng...
Khi bọn chúng tấn công, côn trùng sẽ tràn vào như dòng thác lũ, phủ kín mọi lối thoát.
"Chúng ta phải rời khỏi đây ngay lập tức." Lê Tri ra lệnh dứt khoát. "Tối nay không về ký túc xá nữa. Phải tìm một nơi an toàn để trốn."
Không ai phản đối. Cũng không ai chần chừ. Cả nhóm nhanh chóng sắp xếp lại bàn ghế, tắt đèn, rồi rời khỏi lớp học, lặng lẽ như những cái bóng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Phía sau họ, màn đêm như đang cười lạnh.
Ra khỏi tòa nhà học, một cơn gió lạnh buốt thổi qua làm cả nhóm đồng loạt rùng mình như phản xạ. Gió đêm lùa vào cổ áo, lạnh đến tận xương. Cảm giác như cái c.h.ế.t đang âm thầm rình rập sau lưng, chỉ cần họ bước sai một bước thôi là sẽ bị nuốt chửng.
Lê Tri không nói gì, chỉ lặng lẽ rẽ sang hướng ngược lại ký túc xá. Những người còn lại thấy vậy lập tức bám theo, không một ai dám tách ra.
Tóc Hồng nhỏ giọng thì thầm: "Lão đại, chúng ta trốn ở đâu bây giờ?"
Ngôi trường này không lớn. Ngoài khu lớp học, ký túc xá và nhà thể chất, còn lại chỉ là sân thể thao trống trải và vài dãy nhà nhỏ kỹ thuật. Nói cách khác, không có chỗ nào đủ an toàn để giấu cả một nhóm người.
Trong khi đó, Chu Kiến Chương và đồng bọn của hắn có cả một đêm để lục tung từng ngóc ngách để g.i.ế.c họ. Chỉ cần nghĩ đến chuyện bị truy sát trong đêm đen tĩnh mịch, tim ai nấy cũng như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Thế nhưng, thấy Lê Tri vẫn bình tĩnh, bước chân chắc chắn, họ ít nhiều cũng trấn an lại phần nào. Cả nhóm răm rắp theo sau cô, không một ai hỏi thêm câu nào nữa.
Lúc này, trên màn hình livestream, khán giả đã bắt đầu sục sôi:
[Ơ kìa!!! Tôi biết Lê Tri định đi đâu rồi!!!]
[Ha ha ha ha ha, mọi người đoán được chưa? Lần này chắc chắn là đi ngủ chung rồi!!!]
[Ôi trời ơi, thầy Lý ơi thầy còn ngủ nổi không với một bầy "bóng đèn" như thế này?]
[Tôi nói thật, nếu đây mà là ngôn tình trá hình thì tôi đập điện thoại luôn!]
[Thôi đi bà, ai chả muốn được NPC đẹp trai cứu mạng cơ chứ…]
Mười phút sau, Lê Tri dừng lại trước căn nhà cấp bốn nằm ngay bên cạnh phòng y tế. Cô gõ nhẹ vào cánh cửa sắt cũ màu xanh xám.
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm Mộng Vân Thường
Đây là khu nhà dành cho nhân viên, Lê Tri đã âm thầm quan sát từ mấy ngày trước. Căn phòng này có dấu vết sinh hoạt, đồ đạc ngăn nắp, và hơn hết, nó nằm sát với phòng y tế nơi họ từng chữa trị—khả năng cao là của Lý Kiến Hề.
Tiếng gõ cửa vừa dứt, ánh sáng lập tức xuyên qua tấm rèm mỏng. Có tiếng động nhẹ, rồi bước chân tiến dần ra cửa.
"Cạch."
Cánh cửa mở ra từ bên trong, ánh sáng vàng từ bóng đèn chiếu xuyên màn đêm, hiện rõ dáng người cao lớn, tóc rối, mặc áo ngủ và đi dép lê.
Lý Kiến Hề đứng đó, trông có vẻ vừa mới tỉnh dậy, ánh mắt mơ màng, trên gương mặt không rõ là ngạc nhiên hay bất đắc dĩ.
"Thầy Lý." Lê Tri chớp mắt, giọng nhẹ nhàng như mèo con bị bỏ rơi, "Chúng em đang bị truy sát."