Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái

Chương 201



"Con ma ở vị trí số 1. Nó trông như thế nào?"

Nuốt khan một cái, cậu ta căng thẳng miêu tả:

"Nó... nó cao, mảnh... không giống người chút nào..."

Thật ra, Lê Tri đã lường trước tình huống này. Cô cố ý chọn mình và Liên Thanh Lâm – hai người dày dạn kinh nghiệm nhất – đứng ở hai vị trí đầu cuối. Chỉ là, xem ra hôm nay cô may mắn hơn.

Đột nhiên, Liên Thanh Lâm hít sâu một hơi lạnh:

"Chị Tri! Nó quay đầu lại nhìn em rồi! Trời ơi, nó chỉ quay mỗi cái đầu thôi!"

Lê Tri điềm tĩnh nói:

"Vậy cậu còn đứng đó làm gì? Đó là chỗ của cậu! Đuổi nó đi!"

Liên Thanh Lâm sững người: "?"

"Không thể phá luật chơi. Giờ chỉ có cậu là có thể hành động."

Cái bóng ở vị trí số 1 đã hoàn toàn quay đầu lại. Trong bóng tối, nó lặng lẽ nhìn chằm chằm về phía Liên Thanh Lâm.

Ánh sáng quá yếu khiến cậu không thể thấy rõ khuôn mặt nó, nhưng cậu lại thấy rõ một điều: nó đang bước về phía Lê Tri.

Không còn thời gian do dự, Liên Thanh Lâm rút đạo cụ từ túi, lao lên và vung mạnh vào mặt cái bóng.

"Bột thu nhỏ!"

Đó là đạo cụ mà cậu đã đổi từ phó bản trước với giá 799 điểm.

Cái bóng cao lêu nghêu lập tức cứng đờ. Ngay sau đó, cơ thể nó bắt đầu co rút lại, càng lúc càng nhỏ, cho đến khi chỉ còn bằng một hạt đậu.

Liên Thanh Lâm không chút khách sáo, giẫm mạnh lên nó – thậm chí còn nghiến vài cái.

Xong xuôi, cậu nhanh chóng bước vào vị trí số 1:

"Trò chơi kết thúc!"

Lê Tri lập tức cúi xuống kiểm tra bảng điểm đặt tại vị trí số 2.

Tên của cô đã tăng từ 20 lên 40 điểm.

"Điểm số đã tăng."

Tức là trò chơi đã hoàn thành.

Bội Bội ngồi phệt xuống sàn như mất hết sức lực, còn Liên Thanh Lâm thì lao đến bật đèn.

Ánh đèn huỳnh quang sáng bừng khiến mọi người phải chớp mắt liên tục.

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

Liên Thanh Lâm cúi xuống tìm cái bóng vừa rồi, nhưng không thấy gì cả.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tóc Hồng thì trầm trồ:

"Cậu có đạo cụ xịn như vậy à! Nếu tôi có đạo cụ đó, tôi cũng dám đối mặt với ma quỷ!"

"Xạo ke!" – Liên Thanh Lâm liếc mắt, "Cái gan của chú chắc thấy ma là tè ra quần!"

Lê Tri bước đến hỏi:

"Cậu có nhìn rõ được cái bóng đó là nam hay nữ không?"

Liên Thanh Lâm nhíu mày:

"Không phân biệt được. Nó... không giống người. Cảm giác như là một loại quỷ quái, tụ lại từ oán khí, chẳng có ý thức, chẳng có hình dạng cụ thể."

Lê Tri lặng lẽ nhìn ra cửa sổ – nơi Hướng Mẫn từng nhảy lầu tự sát.

Theo lý, nếu họ chơi trò gọi hồn trong lớp học mà Hướng Mẫn từng chết, người xuất hiện phải là cô ấy mới đúng.

Đàm Mạn Ngữ cũng tiến lại gần, khẽ hỏi:

"Cô đang tìm Hướng Mẫn à?"

Lê Tri gật đầu chậm rãi:

"Không thấy lạ sao? Không có hồn ma nào ở ký túc xá, cũng không có trong lớp học... Vậy Hướng Mẫn... đã đi đâu rồi?"

Dưới ánh đèn mờ nhạt, bóng tối trong lớp học như quẩn quanh bất tận. Không ai lên tiếng nữa. Không ai dám thừa nhận cảm giác lành lạnh đang len lỏi từ sống lưng lên tận ót.

"Cũng đâu có quy định rằng NPC trong phó bản nhất định phải biến thành lệ quỷ sau khi c.h.ế.t đâu." Liên Thanh Lâm nắm chặt góc áo, ánh mắt lảng tránh, rõ ràng trong lòng cậu đang có chút bất an. "Biết đâu... Hướng Mẫn c.h.ế.t rồi thì thực sự là đã chết. Không biến thành quỷ..."

Có lẽ cậu đang ám chỉ đến cái bóng mà mình đã vô tình giẫm nát trong màn chơi vừa rồi. Một cái bóng không rõ ràng, không có âm khí, không có cảm giác u ám, nhưng lại khiến người ta lạnh gáy một cách vô thức.

Lê Tri liếc nhìn về phía tòa nhà văn phòng, ánh mắt trầm lặng như giếng sâu không đáy.

Trong màn đêm đặc quánh, tòa nhà kia như một con quái vật khổng lồ đang ẩn mình. Cửa sổ như những con mắt đen ngòm không mí, theo dõi mọi thứ một cách lặng lẽ. Không gió, không tiếng động. Chỉ có cảm giác nghẹt thở lan ra trong không khí.

Cô không đáp lại lời Liên Thanh Lâm, chỉ nhẹ giọng nói: "Trước tiên, sắp xếp lại bàn ghế đã."

Mọi người lập tức hành động, bàn ghế lạch cạch va vào nhau trong im lặng. Ai nấy đều cố gắng tỏ ra bình tĩnh, nhưng động tác thì rõ ràng lúng túng.

Đột nhiên, Tóc Hồng đang dọn dẹp bỗng hét lên thất thanh: "Điểm số của Chu Kiến Chương đã lên 59 rồi?!"

Cậu ta vừa kiểm tra bảng tên trên bàn Chu Kiến Chương, ban ngày vẫn là 39 điểm. Không biết từ bao giờ, con số đó đã tăng lên 59 — chỉ cách điểm qua ải đúng một điểm nữa.

Sự phát hiện này như một nhát d.a.o xuyên qua bầu không khí ngột ngạt.

Mọi người vội vã kiểm tra điểm số của mình. Quả nhiên, điểm của nhóm Chu Kiến Chương đều tăng, vượt mốc 50 điểm. 

Tóc Trắng gãi đầu, mơ hồ: "Không phải... ban nãy họ nói định chơi trò gương ở ký túc xá tối nay sao? Tăng điểm cũng hợp lý mà..."

Chưa kịp dứt lời, Tóc Hồng đã tức giận vỗ đầu cậu ta một cái rõ đau: "Trò gương phải chờ sau nửa đêm mới được chơi! Còn chưa tới 12 giờ! Sao điểm lại tăng rồi?!"

"Vì họ đã chơi trò mời bút tiên trước rồi." Giọng Lê Tri lạnh đi rõ rệt, ánh mắt cô sắc như lưỡi d.a.o vừa rút ra khỏi vỏ: "Mỗi ngày chỉ được chơi một trò. Nhưng khi sang nửa đêm, tức là ngày hôm sau, giới hạn lại được đặt lại. Nếu hôm nay họ đã chơi ba trò, thì đúng 12 giờ đêm, họ có thể chơi trò thứ tư."


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com