Ngoài màn hình livestream, khán giả đang theo dõi góc nhìn từ nhóm Chu Kiến Chương chứng kiến mọi cảnh tượng đang diễn ra.
Họ thấy bọn họ đi từ ký túc xá đến tòa nhà học, rồi từ đó tiến thẳng về khu nhà dành cho giáo viên.
Dưới ánh đèn đêm mờ nhạt, gương mặt từng người trong nhóm Chu Kiến Chương vẫn giữ vẻ ngoài của con người, nhưng trong ánh mắt lại là sự trống rỗng đến kinh hoàng. Thứ ánh nhìn vô hồn như của xác sống, chứa đầy sát ý lặng lẽ.
[Chu Kiến Chương giờ còn đáng sợ hơn cả lệ quỷ!]
[Tụi nó đâu còn là người chơi nữa, tụi nó là quái vật rồi!]
[Truy sát đêm khuya à. Mị thích nha!]
[Lê Tri mau tỉnh lại đi! Bọn chúng tới nơi rồi!!]
[Khoan đã... mấy người này tìm được khu nhà giáo viên thật rồi hả?!]
[Tui cá 1 gói cá viên chiên, chị Tri KO Chu Kiến Chương luôn]
Cuối cùng, nhóm Chu Kiến Chương dừng lại trước căn phòng cuối cùng trong dãy nhà.
Chu Kiến Chương nhắm mắt, hít một hơi thật sâu. Mũi anh ta hơi co giật, rồi nhếch miệng cười như thể đang ngửi được mùi hương quen thuộc.
"Ở đây rồi," anh ta thì thầm.
Thính giác và khứu giác của hắn giờ đã vượt xa loài người. Dù bên trong không bật đèn, rèm cửa dày kéo kín, hắn vẫn nghe thấy được tám nhịp thở không đồng đều từ phía sau cánh cửa.
Bối Huyên bước đến bên cạnh, ánh mắt lạnh lùng không khác gì xác chết. Hai người áp mặt vào ô cửa kính, như những con thú đang săn mồi trong im lặng.
Rèm vải dày tưởng chừng đủ để ngăn cách tầm nhìn. Nhưng chỉ trong khoảnh khắc, hai gã quái vật đứng ngoài kia cùng nở một nụ cười man dại.
Họ đã thấy rồi.
Bên trong căn phòng tối, bảy cái bóng co cụm run rẩy.
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm Mộng Vân Thường
Bối Huyên và Chu Kiến Chương há miệng ra.
Từ trong khoang miệng họ, từng đợt côn trùng đen kịt trào ra như thác lũ, uốn éo bò men theo khung cửa sổ, trườn vào khe hở dưới cửa chính.
Ngay lúc đó—
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Một tiếng "cạch" vang lên.
Cửa phòng bất ngờ bật mở.
Người đứng ở cửa là vị giáo y nghiêm nghị, khuôn mặt vẫn không hề biến sắc dù trong bóng tối mờ mịt. Ánh mắt anh quét qua tám người đứng trước cửa, giọng lạnh lẽo vang lên:
"Đêm khuya rồi, các em đang làm gì vậy?"
Ngay lập tức, tám người kia ngừng lại.
Chu Kiến Chương và Bối Huyên vội vàng ngậm miệng. Đám côn trùng đang bò ra từ miệng cũng tan biến không dấu vết, như chưa từng tồn tại.
Dưới ánh đèn mờ ảo của hành lang khu nhà dành cho nhân viên, gương mặt Lý Kiến Hề không hề lộ ra chút cảm xúc nào. Anh lạnh giọng: "Đây là khu nhà ở của nhân viên, ai cho phép những học sinh như các em vào đây?"
Ánh mắt lạnh lẽo của anh đảo qua từng gương mặt trong nhóm học sinh phía trước, như lưỡi d.a.o sắc bén quét ngang qua làn da. Cả người anh tỏa ra khí thế nghiêm nghị khiến người ta không rét mà run. "Các em học lớp nào? Giáo viên chủ nhiệm là ai?"
Tám người không hẹn mà cùng lùi lại một bước, trên mặt đồng loạt hiện lên vẻ sợ hãi rõ rệt.
Lý Kiến Hề gằn giọng quát: "Nửa đêm không ngủ mà đi lung tung trong trường, đứng yên đó! Tôi sẽ gọi giáo viên chủ nhiệm của các em ngay lập tức!"
Nói xong, anh thật sự quay người, định đi vào phòng để gọi điện thoại. Chu Kiến Chương hoảng hốt, gắng gượng lắm mới bật ra được vài tiếng khàn đặc: "Thầy ơi... em xin lỗi... chúng em về ngủ ngay đây ạ."
Lý Kiến Hề dừng lại, quay đầu, ánh mắt tối sầm như đang nhìn xuyên thấu người đối diện: "Nếu còn để tôi phát hiện các em vi phạm nội quy, tất cả sẽ bị ghi vào sổ hạnh kiểm."
Bối Huyên siết chặt hai tay, trong mắt lộ rõ vẻ không cam lòng. Nhưng đối mặt với uy nghiêm của thầy giáo, cùng nội quy nghiêm khắc của ngôi trường quái dị này, cô ta không dám làm càn. Đôi mắt cô ta vô thức liếc về sau lưng anh, nhìn qua khe cửa khẽ mở hé, cô ta có thể thấy rõ những hình thể đỏ rực của thân nhiệt đang nấp sau tấm màn trắng mỏng.
Cô ta run lên, nhưng không dám bước tới. Người thầy giáo trước mặt — quá đáng sợ. Cô ta biết rõ, nếu bị bắt quả tang, hậu quả sẽ không chỉ là bị ghi sổ hạnh kiểm, mà có thể là... cái chết.
Cuối cùng, tám người đành lặng lẽ quay lưng rời đi, mang theo sự không cam lòng và nỗi sợ hãi tột cùng.
Lý Kiến Hề đứng yên tại chỗ, chỉ đến khi chắc chắn bọn họ đã đi xa hẳn, anh mới quay lại, nhẹ nhàng khép cửa, rồi lặng lẽ trở về nằm xuống ghế sofa.
Trong phòng, bảy người đang nín thở ẩn nấp mới dám thở phào nhẹ nhõm. Họ không dám ho, không dám động đậy, chỉ đến giờ phút này, sống sót sau cuộc kiểm tra bất ngờ, mới dám run rẩy mà thả lỏng một chút.
"Thầy Lý..." Trong bóng tối tĩnh mịch, giọng nói dịu dàng của Lê Tri vang lên như một làn gió mỏng: "Cảm ơn thầy."
Lý Kiến Hề nhắm mắt lại, giọng anh trầm thấp: "Ngủ đi. Không sao rồi."
Lúc này, thực sự đã an toàn... ít nhất là trong đêm nay.
Dù vẫn còn sợ hãi đọng lại, nhưng sự mệt mỏi cùng màn đêm dày đặc nhanh chóng cuốn họ vào giấc ngủ.