Sáng hôm sau, tiếng chuông báo thức quen thuộc vang lên trong không gian lạnh lẽo.
Bọn họ lồm cồm ngồi dậy, vẫn còn ngái ngủ, nhưng chỉ một thoáng sau, ký ức về đêm qua ùa về như một cơn ác mộng.
Liên Thanh Lâm bật người dậy, giọng hoảng hốt: "Chết tiệt! Tối qua họ tìm tới bằng cách nào vậy? Tôi cứ tưởng tiêu đời rồi!"
Lê Tri dụi mắt, thở nhẹ: "Thực ra họ đã phát hiện ra, chỉ là thầy Lý đã đuổi được họ đi thôi."
Đàm Mạn Ngữ xỏ giày, nghiêm túc nói: "Nếu trong cơ thể họ thực sự là côn trùng, thì một số loài có thể cảm nhận được thân nhiệt. Dù ta có trốn kỹ đến đâu, chỉ cần đứng ngoài cửa, chúng vẫn có thể thấy được chúng ta."
Cả phòng lặng thinh. Một luồng lạnh lẽo bò dọc sống lưng từng người.
Khi cả nhóm rời khỏi phòng, Lý Kiến Hề đã không còn ở đó.
Lê Tri ngáp một cái, men theo hành lang đến phòng y tế. Vừa đến nơi, cô đã thấy Lý Kiến Hề mặc blouse trắng, tay cầm một chiếc cốc sứ đen, đứng trước máy đun nước với dáng vẻ còn ngái ngủ.
Cô đứng tựa vào cửa, nhìn anh một lúc, rồi không kìm được bật cười.
Lý Kiến Hề như cảm nhận được ánh mắt của cô, lập tức tỉnh táo, cả dáng đứng cũng ngay ngắn lại. Anh quay đầu nhìn thấy nụ cười của cô, mím môi hỏi: "Em có uống nước không?"
"Có chứ." Lê Tri bước vào.
Anh mở ngăn tủ lấy ra một chiếc cốc giấy, chờ nước sôi rồi rót cho cô một ly nước ấm. Chỉ sau đó, anh mới rót nước sôi vào chiếc cốc sứ của mình. Lá trà bên trong nhanh chóng nổi lên, xoay nhẹ theo dòng nước nóng.
Lê Tri khẽ nghiêng đầu: "Thầy Lý thích uống trà à?"
Lý Kiến Hề gật đầu: "Giúp tỉnh táo hơn."
Hai người đứng gần nhau. Trong không khí phảng phất mùi trà thanh nhẹ. Lê Tri chú ý đến ngón tay anh – trắng trẻo nhưng đang đỏ ửng vì nóng. Có lẽ anh đang cố che giấu.
Cô cười khẽ: "Thầy Lý. Không nóng sao?"
Lý Kiến Hề khựng lại. Như mới ý thức được chuyện gì, anh vội vàng bước đến bàn làm việc, đặt mạnh chiếc cốc xuống. Rồi nhét tay vào túi áo blouse, lặng lẽ xoa mấy đầu ngón tay bị bỏng nhẹ.
Ngoài khung cửa, mặt trời vẫn chưa lên hẳn, chỉ để lại một vệt sáng vàng nhạt trên đường chân trời.
Lê Tri khẽ nói: "Thầy Lý, chúng em sắp rời khỏi đây rồi."
Hôm nay là ngày cuối. Cô sẽ kết thúc mọi chuyện — đặc biệt là nghi thức trò chơi gương vào nửa đêm. Sau đó, họ sẽ vượt qua phó bản này.
Lý Kiến Hề quay đầu, lặng lẽ nhìn cô như muốn ghi nhớ thật kỹ từng đường nét trên gương mặt ấy.
Lê Tri lấy từ túi ra vật trang trí hình hoa hướng dương nhỏ, giơ lên trước mặt anh: "Thầy tìm được em là nhờ thứ này đúng không?"
Anh chậm rãi gật đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cô cười dịu dàng: "Vậy là... thầy luôn nhớ đến em."
Vì nhớ, nên mới tìm kiếm. Vì quan tâm, nên mới cứu giúp.
Lý Kiến Hề nhìn ra bầu trời sớm, ánh mắt xa xăm: "Đúng vậy."
Lê Tri vẫn nhìn về phía mặt trời đang dần nhú lên, giọng cô như chìm trong sương sớm: "Trước đây em đã hỏi, vì sao thầy lại giúp em. Khi đó thầy không trả lời. Bây giờ... có thể nói được không?"
Một lúc lâu trôi qua trong im lặng.
Cuối cùng, anh nhẹ nhàng đáp: "Tôi cũng không biết."
Anh cúi nhìn chiếc cốc sứ, lá trà đã nở bung, trôi lững lờ.
"Em quay lại từ đường, mang theo nửa t.h.i t.h.ể đồng đội ra ngoài. Tôi nhìn thấy hết. Cả nét mặt khi em bước ra — lạnh lùng, vô cảm, đôi mắt như bị đóng băng. Em chôn cất cô ta xong, liền đi đến một chỗ khác... rồi nôn thốc nôn tháo."
Lý Kiến Hề ngẩng đầu nhìn thẳng vào cô: "Khoảnh khắc đó, tôi bỗng thấy em rất quen."
Quen thuộc đến khó chịu.
Anh đã lục tung từng mảnh ký ức mơ hồ trong đầu, nhưng không tìm ra chút dấu vết nào về cô.
Đây rõ ràng là lần đầu tiên họ gặp nhau.
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm Mộng Vân Thường
Cảm giác ấy thật kỳ lạ, như có một sợi dây vô hình kéo anh đến gần cô. Đó là lý do khiến anh nói cho cô biết bí mật của từ đường, để rồi từng chút, từng chút một, bị cô cuốn vào vòng xoáy số phận không thể tránh khỏi.
Lý Kiến Hề hơi bối rối khi nói ra những lời này. Nhưng Lê Tri chỉ yên lặng một lúc, rồi khẽ hỏi: "Ngoài ký ức trong phó bản, thầy còn nhớ gì khác không?"
Anh lắc đầu.
Anh là NPC, từ khi có ý thức, đã liên tục luân chuyển qua các phó bản, thay đổi vai trò, tuân theo thiết lập như một con rối được lập trình sẵn.
Anh có thể giúp đỡ, có thể cảm thông, nhưng không thể tự quyết.
Trước đây cũng có người chơi từng được anh giúp, nhưng họ chỉ xem anh như một NPC biết điều, một công cụ có sẵn — không ai coi anh như một người thật sự.
Chỉ có Lê Tri.
Chỉ mình cô.
Cô hỏi liệu họ có thể gặp lại.
Và lần đầu tiên... Lý Kiến Hề cảm thấy, có lẽ — mình không chỉ là một nhân vật trong trò chơi.