Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái

Chương 208



Lê Tri lặng lẽ bước theo giáo viên chủ nhiệm, một lần nữa tiến vào tòa nhà văn phòng u tối, lạnh lẽo như chốn không người. Quả đúng như dự đoán, khi hiệu trưởng có mặt, bảo vệ cũng lập tức xuất hiện ở phòng trực. Gã đàn ông ấy đứng thẳng lưng như đang thi hành quân lệnh, thắt bên hông là cây dùi cui đen kịt, tay cầm bộ đàm, ánh mắt lạnh như băng lặng lẽ quét qua hành lang phía trước. Khi giáo viên chủ nhiệm bước vào, cô ta chỉ khẽ gật đầu với hắn.

Trên bức tường ngoài phòng bảo vệ treo một tấm gương nhỏ. Lê Tri đi sau giáo viên chủ nhiệm, trong khoảnh khắc nhìn lướt qua gương, cô chợt thấy nơi khóe miệng người phụ nữ ấy thấp thoáng một nụ cười, mơ hồ và đầy ám muội. Giống như một con rắn đang khẽ thè lưỡi.

Tòa nhà này có một chiếc thang máy cũ kỹ, mỗi lần di chuyển đều phát ra tiếng cót két như đang than vãn. Khi thang máy dừng lại ở tầng năm, tiếng chuông nhẹ vang lên, âm thanh đơn điệu nghe như tiếng chuông đưa tang. Lê Tri khẽ thở ra. Lần này được đi thang máy quả thật đỡ hơn nhiều so với việc phải leo bộ qua từng bậc cầu thang ẩm mốc như lần trước.

Tầng năm vẫn chẳng có gì thay đổi — ẩm thấp, tối tăm, và hôi hám. Những cửa sổ nhỏ ở hai đầu hành lang đều bị đóng kín, ngăn hoàn toàn mọi luồng không khí từ bên ngoài, khiến cái mùi ẩm mốc nơi đây càng thêm nồng nặc, như thể không khí đang phân hủy. Ánh sáng mặt trời chẳng tài nào lọt nổi qua những ô cửa bé tí, thậm chí còn không đủ rộng cho một đứa trẻ chui qua. Nơi này tuy ở trên cao, nhưng lại chẳng khác nào một tầng hầm không lối thoát.

Giáo viên chủ nhiệm dừng bước trước cửa văn phòng hiệu trưởng, cẩn thận đưa tay gõ. Âm thanh gõ cửa vang lên trong hành lang tĩnh lặng nghe như tiếng gõ vào nắp quan tài.

Rất nhanh, một tiếng "cạch" vang lên. Hai cánh cửa nhôm lớn chậm rãi mở ra.

Thì ra là cửa tự động.

Thật may, cô đã không chọn cách phá cửa mà vào.

Cùng lúc đó, một luồng mùi hôi thối kỳ dị từ bên trong tràn ra, nồng nặc đến mức Lê Tri lập tức đưa tay che mũi. Trong khi đó, giáo viên chủ nhiệm vẫn giữ nguyên vẻ mặt bình thản, dường như không hề ngửi thấy gì. Cô ta đứng ngoài cửa, cung kính lên tiếng:

"Hiệu trưởng, học sinh đã đến."

Từ bên trong vọng ra một giọng nói hiền từ, nhẹ nhàng như đang dỗ dành:

"Cảm ơn cô giáo Lưu, để em ấy vào đi."

Giáo viên chủ nhiệm quay đầu lại, ánh mắt trở nên dịu dàng hơn, giọng điệu giống hệt một giáo viên gương mẫu đang cảm hóa học sinh:

"Lê Tri, dù hành vi hôm nay của em khiến thầy cô và bố mẹ rất thất vọng, nhưng trường Trung học Dục Tài luôn lấy việc giáo dục và cảm hóa làm tôn chỉ. Chỉ cần em vẫn là học sinh ở đây, nhà trường sẽ không bỏ rơi em. Vào đi, trò chuyện với thầy hiệu trưởng. Mọi thắc mắc, nguyện vọng hay yêu cầu, em đều có thể nói với thầy."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nói xong, cô ta lùi lại, ánh mắt tràn đầy kỳ vọng, như đang tiễn đưa một học sinh bước lên lễ đài nhận bằng khen.

Lê Tri mỉm cười, nụ cười nhẹ như gió thoảng: "Được, em sẽ trò chuyện với thầy thật tốt."

Cô nhấc chân bước vào, nhưng ngay khi đến ngưỡng cửa, cô lại dừng lại, quay đầu nhìn giáo viên chủ nhiệm:

"Cô Lưu, em muốn hỏi cô một điều."

Giáo viên chủ nhiệm hơi ngạc nhiên, song vẫn dịu dàng đáp:

"Chuyện gì vậy?"

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

Lê Tri nhìn thẳng vào mắt cô ta, ánh mắt trong trẻo nhưng sắc như dao:

"Cảm giác như thế nào... khi tự tay đưa những học sinh tin tưởng mình vào địa ngục?"

Sắc mặt cô Lưu biến đổi trong tích tắc. Vẻ dịu dàng giả tạo không còn duy trì được nữa, lớp mặt nạ nứt toạc, để lộ một biểu cảm lạnh lẽo và méo mó.

Lê Tri nói xong không đợi câu trả lời, quay đầu bước vào trong. Cánh cửa tự động "cạch" một tiếng rồi từ từ khép lại, âm thanh như tiếng lưỡi lưỡi d.a.o sắt lạnh trượt qua nền gạch. Bóng tối ập đến, nuốt chửng cô.

Đó là cảm giác đầu tiên khi bước vào văn phòng hiệu trưởng.

Khi cửa đóng lại, lối thông khí duy nhất là cửa sổ đối diện cũng đã bị che kín bằng tấm rèm dày nặng trĩu, phủ từ trần xuống tận sàn. Căn phòng chỉ có hai chiếc đèn tường kiểu cổ, ánh sáng vàng yếu ớt chẳng đủ soi rõ từng bước chân.

Phía sau chiếc bàn làm việc bằng gỗ sồi là một người đàn ông trung niên thân hình thấp béo, đang ngồi trên ghế da màu đen, miệng nở nụ cười niềm nở:

"Em là Lê Tri đúng không?" Ông ta đứng dậy, giọng nói ôn hòa: "Thầy nghe cô giáo của em nói gần đây em gặp một số vấn đề ở trường. Em có thể kể cho thầy nghe không?"

Lê Tri thu ánh mắt đang quan sát căn phòng, chuyển sang nhìn người đàn ông kia. Bộ dạng hiền hậu, điềm tĩnh như một người cha già nhân từ. Nếu không phải đã biết quá nhiều, có lẽ cô cũng sẽ bị bộ mặt ấy đánh lừa.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com