Gương mặt tròn trịa của hiệu trưởng thoáng hiện vẻ nghi hoặc, nhưng rất nhanh ông ta liền che giấu đi. Ông ta bước đến chiếc tủ bên cạnh, cầm lấy cốc nước trên bàn, miệng vẫn không ngừng nói:
"Bố mẹ em gửi em vào Trung học Dục Tài với mong muốn em sẽ trở thành một học sinh giỏi, gương mẫu. Thế nhưng đi lang thang trong trường lúc nửa đêm, lại còn đánh bạn trong lớp, hành vi như vậy có xứng là học sinh tốt không?"
Lê Tri cười khẽ, giọng như châm chọc:
"Vậy thầy nghĩ học sinh tốt nên làm gì?"
Hiệu trưởng xoay người lại, tay cầm cốc nước, ánh mắt dịu dàng, miệng vẫn nở nụ cười hiền từ:
"Tuân thủ nội quy, học hành chăm chỉ. Đó là điều tối thiểu mà học sinh trường Dục Tài cần làm."
Lê Tri hỏi tiếp: "Nếu em không làm được thì sao?"
Hiệu trưởng vẫn mỉm cười, nhưng đáy mắt dường như có gì đó đang dần vặn vẹo:
"Nếu em không làm được... thì thầy sẽ giúp em."
Ngay khoảnh khắc đó, mùi hôi thối trong phòng trở nên nồng nặc đến mức không thể chịu nổi. Cơn choáng váng ập đến, đầu cô nhức buốt như có kim châm vào hai bên thái dương, nhói lên từng cơn, khiến cô phải khẽ rùng mình.
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm Mộng Vân Thường
Ngay lúc Lê Tri vừa chớp mắt, người hiệu trưởng vốn đang đứng cách cô vài mét... đột ngột xuất hiện ngay trước mặt.
Không một tiếng động. Không một bước chân.
Chỉ là xuất hiện.
Dưới ánh đèn mờ đục của văn phòng hiệu trưởng, ông ta cầm trong tay một cây thước bạc. Trên đầu thước, một con sâu trắng nhỏ như tơ tằm đang chậm rãi bò. Một đầu thước nằm trong tay ông ta, còn đầu kia đã gần sát bên tai Lê Tri.
Con sâu chậm chạp tiến từng chút một về phía đầu thước, chuẩn bị chui vào tai cô.
Chỉ trong khoảnh khắc, ánh mắt Lê Tri lạnh băng. Cô siết chặt cổ tay hiệu trưởng, tay còn lại nhanh chóng rút ra một lá Phù Định Thân đã chuẩn bị từ trước, dán thẳng lên người ông ta.
Hiệu trưởng vẫn đang chăm chú theo dõi con sâu, khuôn mặt lộ rõ vẻ hài lòng như thể hắn đang chứng kiến một buổi hiến tế hoàn mỹ. Hắn hoàn toàn không phát hiện ra rằng Lê Tri đã tỉnh táo trở lại.
Khi bị lá bùa khống chế, nụ cười đắc ý trên khuôn mặt ông ta lập tức biến mất, thay vào đó là sự kinh hoảng đến không thể tin nổi.
"Không thể nào! Sao em vẫn còn tỉnh táo?!"
Lê Tri lạnh lùng rút cây thước ra khỏi tay ông ta, giọng cô sắc như dao:
"Tấn công bằng tinh thần sao?"
Mọi thứ trở nên hợp lý. Những học sinh bị kiểm soát trước đó chẳng phải đều rơi vào trạng thái mơ hồ như bị thôi miên sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lần này, tên BOSS đã chọn phương thức tấn công tinh thần. Nhưng đáng tiếc, Lê Tri lại là người có sức mạnh tinh thần đặc biệt mạnh mẽ. Dù bị ảnh hưởng trong chốc lát, nhưng ngay sau đó cô đã phản công và giành lại quyền kiểm soát ý thức.
Hiệu trưởng trừng mắt nhìn cô, khuôn mặt tái mét vì sợ hãi. Giọng ông ta run run:
"Em... em định làm gì vậy?!"
Lê Tri giơ cây thước bạc, bắt chước cách ông ta làm, kề sát đầu thước vào tai ông ta.
Cô mỉm cười, nhưng ánh mắt lại lạnh như băng giá:
"Tôi hỏi, ông trả lời. Nếu câu trả lời không khiến tôi hài lòng... con sâu này sẽ chui vào tai ông, bò sâu vào trong cơ thể. Chuyện gì xảy ra tiếp theo, chắc tôi không cần phải nói ra đâu nhỉ?"
Mồ hôi lạnh túa ra từ trán hiệu trưởng, chảy thành dòng xuống hai bên thái dương.
"Đây là gì?" Lê Tri hỏi, giọng lạnh buốt.
Hiệu trưởng run rẩy trả lời:
"Tam Thi trùng... là ấu trùng Tam Thi trùng!"
"Mẫu thể ở đâu?"
"Trong... trong tủ âm tường..."
"Làm thế nào để tiêu diệt chúng?"
Hiệu trưởng bỗng ngẩng đầu lên, ánh mắt lóe lên vẻ kỳ dị. Một nụ cười méo mó hiện trên môi hắn:
"Tiêu diệt sao? Không thể tiêu diệt được... Tam Thi trùng không phải là trùng, mà là thần! Đó là Tam Thi Thần. Con người làm sao có thể tiêu diệt thần linh? Bạn học à, con người yếu đuối, nhưng dục vọng thì vô hạn. Nếu em chịu gia nhập chúng ta, Tam Thi Thần sẽ giúp em có được mọi thứ em muốn..."
Từ khi tiếp quản trường Trung học Dục Tài, chỉ trong hai năm ngắn ngủi, ông ta đã nâng tỉ lệ đỗ đại học lên đến 90%. Con đường thăng tiến trải dài trước mắt, chỉ cần tiếp tục cúng tế Tam Thi Thần, ông ta sẽ có được tất cả.
Lê Tri thở dài một tiếng.
Ánh mắt hiệu trưởng sáng rực lên, ngỡ rằng cô đã d.a.o động.
"Chỉ một phút thôi... thật sự quá ngắn."
Cô lạnh nhạt nói, rồi nâng cây thước bạc lên kề bên tai hiệu trưởng.
Giữa tiếng gào rú hoảng loạn của ông ta, con sâu trắng từ từ chui vào tai.
Một phút trôi qua, lá Phù Định Thân mất tác dụng. Hiệu trưởng phát hiện bản thân có thể cử động trở lại liền nghiêng đầu hét lên, đập loạn xạ vào tai mình, cố gắng gạt con sâu ra.
Lê Tri nhìn hắn giãy giụa, môi cong lên chế nhạo:
"Không phải ông rất trung thành với nó sao? Đến lượt mình thì lại sợ hãi thế này?"
Ông ta ôm đầu gào thét rồi bất ngờ lao về phía cô, ánh mắt đỏ ngầu vì căm hận.