Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái

Chương 218



Cửa mở.

Đàm Mạn Ngữ đang đợi sẵn bên trong, áo khoác ngoài đã được cởi ra, cánh tay trái vẫn còn quấn băng.

Thấy cô, Đàm Mạn Ngữ vẫy tay chào:

"Ở đây!"

Lê Tri mỉm cười bước tới, ánh mắt vô thức lướt nhanh qua vết thương:

"Tay cô thế nào rồi?"

"Khá ổn." Đàm Mạn Ngữ đáp, tay phải đặt nhẹ lên miếng băng trắng.

"Bác sĩ nói nếu không nhờ anh bác sĩ trong phó bản xử lý vết thương nhanh, chắc tôi đã bị nhiễm trùng. Lần tới mà gặp Lý Kiến Hề, tôi nhất định phải cảm ơn anh ta."

Hai người chưa kịp nói thêm thì cánh cửa lại mở.

Một người đàn ông trung niên bước vào, sắc mặt trầm ổn, bước chân vững vàng như quân nhân đã quen với cái chết. 

Đàm Mạn Ngữ lên tiếng: "Cục trưởng Phương."

Người đàn ông trung niên với phong thái điềm đạm bước vào, dáng vẻ trầm ổn, nụ cười nhẹ trên môi như gió xuân, nhưng ánh mắt sắc bén ẩn sau đôi kính gọng mảnh khiến người khác không dám khinh suất. Ông bước tới trước mặt Lê Tri, lịch thiệp đưa tay ra: "Lê Tri, chào cô. Tôi là Phương Dương Hưng."

Lê Tri bắt tay ông, lịch sự đáp: "Chào Cục trưởng Phương."

Ba người cùng ngồi xuống. Một nhân viên phục vụ nhanh chóng mang trà vào.

Mặc dù đã ngoài năm mươi, nhưng Phương Dương Hưng vẫn giữ được phong thái tinh anh. Dù đang mỉm cười, ông vẫn toát lên áp lực khiến người ta vô thức thẳng lưng mà đối diện. Song khi nhìn về phía Lê Tri, ánh mắt ấy lại dịu xuống, mang theo sự tán thưởng thầm lặng – ánh mắt của một người tiền bối đang đánh giá một hậu bối xuất sắc.

"Chắc Đàm Mạn Ngữ đã nói với cô rồi, yêu cầu của cô đã được bộ phận chúng tôi phê duyệt. Từ giờ chúng ta sẽ là đối tác hợp tác. Nếu cô có thêm yêu cầu gì, hãy nói ngay bây giờ. Những gì tôi có thể quyết định, tôi sẽ đồng ý luôn, tránh việc phải nhờ Đàm Mạn Ngữ báo cáo lên cấp trên sau này."

Giọng nói ông không hề mang theo sự xa cách của một người nắm quyền, trái lại giống như một trưởng bối đang trò chuyện thân mật với người nhà.

Lê Tri mỉm cười: "Không có yêu cầu gì thêm, đội trưởng Diêu đã bảo vệ và chăm sóc gia đình tôi rất chu đáo rồi. Cảm ơn Cục trưởng Phương."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Phương Dương Hưng khoát tay: "Không cần cảm ơn, chúng ta đều vì mục tiêu chung."

Ông đưa cho cô một tập tài liệu được bảo quản cẩn thận trong túi hồ sơ màu xám nhạt: "Đây là tất cả tài liệu chúng tôi đã thu thập được, không nhiều lắm, cô xem qua đi. Đây là tài liệu tuyệt mật, không được mang ra khỏi tòa nhà này, vì vậy chúng tôi mới mời cô đến đây."

Lê Tri gật đầu, hiểu rõ tính chất nghiêm trọng của tài liệu, rồi lật mở từng trang một cách cẩn trọng.

Quả thật như ông nói, tài liệu rất ít. Toàn bộ nghiên cứu của chính phủ về Hệ thống Quỷ Quái trong suốt ba tháng qua chỉ gói gọn trong chưa đến hai trang giấy A4.

Thông tin quá ít. Không có tài liệu tham khảo, không có hệ thống lý thuyết nào hỗ trợ. Trước một công nghệ cao cấp từ thế giới khác, toàn bộ nền khoa học hiện tại chẳng khác nào đứa trẻ đang chơi trò ghép hình giữa chiến trường.

Lê Tri đọc chăm chú từng dòng chữ, cho đến khi gấp lại tập hồ sơ, ngẩng đầu, chậm rãi hỏi: "Từ trường?"

"Đúng vậy." Phương Dương Hưng gật đầu: "Chúng tôi phát hiện ra rằng mỗi khi người chơi bước vào phó bản, từ trường trong bán kính mười mét quanh họ đều có biến động bất thường. Chúng tôi không thể nhìn thấy hay chạm vào Hệ thống Quỷ Quái, nhưng dấu vết duy nhất mà nó để lại là thông qua từ trường. Chúng tôi nghi ngờ rằng phó bản cũng được kiến tạo từ dạng từ trường đặc biệt, tuy không giống hoàn toàn với từ trường mà chúng ta biết, nhưng vẫn có điểm tương đồng. Hiện tại, các người chơi đang cố gắng đo lường những biến động từ trường bên trong phó bản."

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

Lê Tri trầm ngâm trong chốc lát, sau đó đề xuất: "Nếu vậy… liệu có thể chế tạo thiết bị chặn từ trường trong một khu vực nhất định, tạo ra vùng an toàn để người bên trong không bị kéo vào phó bản?"

Ánh mắt Phương Dương Hưng sáng lên, đầy tán thưởng: "Chính xác, đó cũng là hướng nghiên cứu hiện tại của chúng tôi."

Nếu thành công, thiết bị chặn từ trường sẽ giúp tạo nên các khu vực an toàn, đưa người dân không có năng lực hoặc không muốn tham gia vào phó bản đến đó để bảo vệ, từ đó giữ được sự ổn định phần nào cho xã hội.

"Tôi nghĩ rằng… Hệ thống Quỷ Quái cũng có giới hạn." Lê Tri khẽ lên tiếng, giọng nói không nhanh không chậm nhưng chắc chắn: "Nó đến từ chiều không gian khác, là một công nghệ vượt trội. Nếu nó muốn xâm lược, lẽ ra phải có thể làm điều đó dễ dàng. Nhưng thay vì vậy, nó lại tạo ra phó bản và phát sóng trực tiếp. Tôi cho rằng, nó bị giới hạn bởi một dạng quy tắc nào đó – và phát sóng là phương thức duy nhất mà nó có thể can thiệp vào thế giới chúng ta."

Ánh mắt cô chậm rãi hướng về phía Phương Dương Hưng: "Chìa khóa nằm ở những người chơi có nhân khí cao."

Phương Dương Hưng không hề ngạc nhiên, ngược lại còn gật đầu đồng tình: "Cô nói đúng. Bảng xếp hạng nhân khí không thể chỉ là để phục vụ giải trí. Nhân khí càng cao, khả năng tiếp cận sự thật càng lớn. Những điều cô chia sẻ hôm nay, tôi sẽ báo cáo lên cấp trên. Hy vọng sẽ mang lại đột phá cho việc nghiên cứu. Nếu có tiến triển mới, tôi sẽ bảo Đàm Mạn Ngữ báo lại cho cô."

Hai người còn trò chuyện thêm một lúc, cho đến khi có người đến nhắc giờ.

Phương Dương Hưng đứng dậy: "Tôi còn có việc, để Đàm Mạn Ngữ đưa cô về nhé."

Lê Tri khẽ gật đầu, mắt dõi theo ông chuẩn bị rời đi. Nhưng đúng lúc ấy, cô đột ngột lên tiếng: "Cục trưởng Phương."

Ông quay đầu lại.

Lê Tri mỉm cười, giọng nhẹ nhàng: "Tôi nghĩ rằng hôm nay ông mời tôi đến đây là để thuyết phục tôi gia nhập vào nhóm của các ông, đúng không?"


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com