Lê Tri hơi nghiêng đầu, khẽ cười, ánh mắt mang theo ý vị sâu xa:
"So với việc làm đối tác hợp tác, chẳng phải trở thành một thành viên chính thức của chính phủ sẽ phù hợp với yêu cầu của các ông hơn sao?"
Cô không dùng giọng chất vấn, nhưng từng chữ từng lời đều đánh thẳng vào trọng tâm. Nếu cô chỉ là đối tác bên ngoài, quyền hạn lẫn trách nhiệm đều có giới hạn. Nhưng nếu bước thêm một bước, chính thức đứng vào hàng ngũ người chơi của chính phủ, mọi chuyện sẽ hoàn toàn khác. Chính phủ không thích hợp tác mà không kiểm soát, càng không dễ dàng để một nhân tố như cô tồn tại bên ngoài hệ thống.
Phương Dương Hưng khựng lại trong khoảnh khắc ngắn ngủi, rồi khẽ gật đầu, ánh mắt trầm hơn vài phần.
"Chắc hẳn Đàm Mạn Ngữ đã nói với cô rồi," ông trầm giọng, "công việc của họ rất nguy hiểm. Khi đã trở thành người chơi của chính phủ, cô sẽ phải chịu trách nhiệm nhiều hơn, không chỉ là an toàn vượt qua phó bản không thôi."
Ông dừng một nhịp, rồi bổ sung bằng một câu nói tưởng chừng nhẹ nhàng nhưng lại như nhát d.a.o khéo léo cắt sâu vào lớp sương mù đang bao phủ suy nghĩ của Lê Tri:
"Nhà họ Lê của cô, chỉ cần có một người như vậy là đủ rồi."
Lê Tri khựng người, nụ cười vụt tắt trong chớp mắt. Nhưng cô không kịp hỏi thêm điều gì. Phương Dương Hưng đã quay đi, bóng lưng ông dứt khoát khuất sau cánh cửa phòng nghỉ như thể chưa từng để lại chút dư vị nào — ngoài một lời nói lạnh lùng hơn cả ánh mắt của ông.
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm Mộng Vân Thường
Cánh cửa khép lại. Trong không gian yên lặng, lời nói kia vẫn như vang vọng giữa bốn bức tường:
"Nhà họ Lê của cô, chỉ cần có một người như vậy là đủ."
Lê Tri không cần ai giải thích thêm. Cô hiểu. Câu nói ấy không nhằm vào cô — mà nhằm vào Lê Phong.
Quả nhiên, anh đã trở thành người chơi chính thức của chính phủ.
Cô từng hoài nghi, từng đoán, từng sợ mình nhạy cảm quá mức. Nhưng giờ thì không còn nghi ngờ gì nữa. Lê Phong đã được chọn. Và không phải chọn một cách tình cờ, mà là được huấn luyện từ trước, được chuẩn bị để gánh vác những vai trò mà người thường không gánh nổi trong phó bản.
Thật ra... Lê Tri không ngạc nhiên. Ngay từ khoảnh khắc biết anh bị triệu tập, cô đã đoán được điều này. Với năng lực, thể chất, trí tuệ và nền tảng của Lê Phong — anh là lựa chọn hoàn hảo.
Chỉ là… cô không biết, suốt thời gian qua, anh đã từng vào bao nhiêu phó bản rồi? Bao nhiêu lần sống chết? Bao nhiêu lần quay trở lại — hoặc không?
Cô từng dõi theo bảng xếp hạng nhân khí, từng cố tìm cái tên quen thuộc nào đó trôi qua giữa vô số dòng chữ. Nhưng mỗi ngày có hàng ngàn, hàng vạn người chơi bước vào phó bản. Nếu không có đủ nhân khí để lọt vào bảng xếp hạng, thì dù có c.h.ế.t đi cũng không một ai hay biết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lê Tri lặng lẽ thở ra một hơi.
Trên đường đi về, Đàm Mạn Ngữ không nói gì nhiều.
Nhưng Lê Tri ngạc nhiên: "Cô có thể lái xe với vết thương đó sao?"
Đàm Mạn Ngữ đã mở cửa xe, vẻ mặt bình tĩnh như thể chẳng có gì đáng bận tâm: "Cô cứ yên tâm, để tôi cho cô thấy kỹ năng lái xe của tôi."
Lần này, Lê Tri ngồi vào ghế phụ, ánh mắt thoáng lướt qua bảng điều khiển kiểu cũ, không giấu được sự tò mò. Đàm Mạn Ngữ liếc mắt nhìn cô, khẽ cười, giọng có chút đắc ý: "Đừng nhìn chiếc xe này bình thường vậy." Nói xong, cô gõ gõ lên cửa kính: "Nó chống đạn đấy."
Nghe vậy, Lê Tri lập tức nể phục. Trong thế giới mà sự sống và cái c.h.ế.t chỉ cách nhau một sai sót nhỏ, bất kỳ chi tiết nào cũng có thể cứu mạng người.
Trên đường về, hai người trò chuyện về lần vào phó bản tiếp theo. Đàm Mạn Ngữ nhìn thẳng về phía trước, giọng nói bình thản nhưng chắc chắn: "Lần sau tôi sẽ không tham gia cùng cô nữa. Cô dẫn người mới đi nhé. Tôi đã có đủ kinh nghiệm và đạo cụ, lần sau chắc chắn sẽ vượt phó bản."
Cô ấy nói không sai. Khả năng cá nhân của Đàm Mạn Ngữ rất mạnh, lại cực kỳ cảnh giác và tỉnh táo. Những người như cô, chỉ cần không phạm sai lầm c.h.ế.t người, đều sẽ trụ vững trong thế giới phó bản khắc nghiệt này.
Lê Tri ngồi bên cạnh, bất giác nảy ra một cảm giác kỳ lạ — như thể bản thân là một người hướng dẫn, chứng kiến từng “học sinh” tốt nghiệp, rồi lại tiếp tục dìu dắt thế hệ kế tiếp.
Vài ngày sau, Diêu Minh Phong đến tìm cô, đưa theo thẻ tổ đội mới và một người — "học sinh" tiếp theo mà cô phải dẫn dắt.
Đó là một cô gái trẻ, trông rụt rè và ít nói. Sau khi giới thiệu mình tên là Hạng Linh, cô không nói thêm lời nào. Nhưng Lê Tri biết rõ, những người đã được chọn để trở thành người chơi chính thức, tuyệt đối không phải hạng tầm thường. Sự yên lặng ấy không phải là nhút nhát, mà là đang che giấu một điều gì đó.
Sau khi sử dụng thẻ tổ đội để liên kết và thảo luận sơ bộ về kế hoạch vào phó bản, Diêu Minh Phong dẫn Hạng Linh rời đi. Lê Tri đứng dậy vào bếp, tiện tay rửa một quả táo. Vừa mới nhai được vài miếng, chuông cửa đột ngột vang lên.
Từ ngày cô cài đặt Mai Rùa Huyền Vũ 2.0, mức độ an toàn của ngôi nhà đã được nâng cấp rõ rệt. Lớp bảo vệ có thể nhận diện người có ác ý ngay khi họ tiếp cận cửa — cô cũng nhờ vậy mà tránh được không ít rắc rối.
Lê Tri vừa nhai táo vừa mở cửa. Ngoài cửa là bà La, người sống ở tầng một, cùng cô cháu gái học cấp hai. Gương mặt vốn hiền hậu của bà giờ đây đầy lo lắng, nước mắt lưng tròng, tay nắm chặt cổ tay cô cháu gái như sợ buông ra thì sẽ mất luôn.
"Tri Tri à! Con cứu, cứu Hàm Hàm với!" Bà gần như bật khóc: "Nó cá cược với bạn bè rồi mở livestream! Bây giờ lượng theo dõi đã rất cao, chắc chắn sẽ bị kéo vào phó bản!"
Tiếng khóc của bà La vừa dứt, Thượng Cẩm Như đã vội vã bước ra từ trong nhà: "Có chuyện gì thế này? Vào nhà rồi nói."
Bà La kéo cô cháu gái cúi gằm mặt không nói gì bước vào, nước mắt nước mũi đầm đìa. Vừa vào đến phòng khách, bà đã tức giận giáng một cái đánh vào vai cô bé: "Người khác thì tránh còn không kịp, nó lại cứ lao đầu vào! Con biết gì chứ? Con tưởng mình hiểu rõ lắm à? Vào đó là c.h.ế.t đấy con có biết không!"