Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái

Chương 226



Chiếc giường sắt chỉ rộng tầm một mét hai, đủ chỗ cho hai người nằm sát. Mạnh Vũ Hàm thử ngồi xuống, chiếc giường lập tức phát ra tiếng kẽo kẹt.

Lê Tri kiểm tra quanh phòng một lượt, mọi thứ đều ổn. Cửa sổ được lắp lưới chống trộm chắc chắn, không thấy dấu hiệu gì bất thường. Cô đặt thiết bị cảnh báo bên cạnh gối, chờ Mạnh Vũ Hàm nằm hẳn vào trong rồi mới tắt đèn, leo lên giường.

Trong bóng tối, Mạnh Vũ Hàm mở to mắt.

Lần đầu bước vào phó bản, cảm giác hồi hộp khi theo dõi từ màn hình không thể so sánh nổi với nỗi căng thẳng lúc này—khi chính bản thân là người trong cuộc, trong một nơi lạ lẫm, dưới ánh đèn đỏ quỷ dị, bên trong tòa chung cư đầy bí ẩn.

Lê Tri nghe thấy tiếng thở gấp nhẹ bên cạnh, liền nghiêng đầu hỏi nhỏ:

"Em sợ không?"

Mạnh Vũ Hàm mím môi, một lúc lâu sau mới lí nhí trả lời:

"Một chút…"

Cô bé cắn răng, rồi thì thầm đầy ấm ức:

"Em đúng là vô dụng."

Rõ ràng là cô bé đã đòi tham gia phó bản này bằng được, vậy mà giờ lại sợ đến không ngủ nổi. Mạnh Vũ Hàm thấy mình thật sự đáng xấu hổ. Trong bóng tối, giường sắt phát ra tiếng kẽo kẹt rất nhỏ khi Lê Tri xoay người. Một đôi tay ấm áp ôm lấy cô bé, nhẹ nhàng siết lại.

"Em là cô bé dũng cảm nhất mà chị từng gặp."

Mạnh Vũ Hàm khựng lại, rồi hít một hơi sâu, rúc đầu vào lòng Lê Tri. Cảm giác sợ hãi trong tim dường như tan đi phân nửa.

Lê Tri nhẹ nhàng vỗ về cánh tay gầy gò của cô bé, động tác quen thuộc giống hệt như lúc cô từng dỗ dành Lê Sương ngủ hồi nhỏ:

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

"Đừng sợ, chị sẽ ở đây với em. Ngủ đi."

Mạnh Vũ Hàm nhắm mắt lại, thả lỏng cơ thể. Lực vỗ về đều đặn dường như có ma lực ru ngủ, khiến cơn buồn ngủ từ từ kéo đến. Chỉ khi nghe thấy hơi thở cô bé dần đều đặn, Lê Tri mới chậm rãi buông tay, nhắm mắt lại, cố gắng nghỉ ngơi.

Chiếc giường sắt được kê sát tường, mà bức tường bên kia chính là hành lang treo đèn lồng đỏ rực. Tường mỏng, không cách âm. Chỉ cần phòng bên cạnh mở cửa, Lê Tri có thể lập tức nghe thấy rõ mồn một — và đúng vậy, cánh cửa phòng 203 vừa được mở ra.

Lẹp xẹp—

Lẹp xẹp—

Tiếng dép lê kéo dài vang lên trong hành lang vắng lặng. Ai đó đang đi về phía cuối hành lang, nơi có nhà tắm công cộng.

Lê Tri nhớ rõ lời cảnh báo của bà chủ nhà: "Đêm không được đi lung tung trong hành lang."

Nhưng người ở phòng 203 vẫn ngang nhiên đi ra giữa đêm thế này… Có lẽ đó không phải người chơi.

Tiếng nước chảy bắt đầu vang lên, nghe như đang rửa tay. Nhưng tiếng nước này… không giống tiếng chảy trên mặt sứ lạnh của bồn rửa, mà là chảy lên thứ gì đó mềm, có độ thấm hút, sau đó mới tràn ra…

Tiếng nước chảy vẫn đều đều. Lê Tri nhắm mắt lại, tập trung thính giác, gần như có thể tưởng tượng ra khung cảnh: một người đứng trước gương, ngẩng đầu, rửa tay, m.á.u nhỏ tong tong…

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đột nhiên —

Một chuỗi bước chân mới xuất hiện trong hành lang.

Ầm—

Lạch cạch—

Tiếng như móng chân cào nhẹ lên nền gạch, kéo dài và nặng nề.

Có gì đó đang đi tới phòng họ.

Lê Tri lập tức nín thở. Bước chân kia không giống người đi bình thường. Nó lê lết, như thể chân bị kéo gãy một bên, hoặc cơ thể quá nặng phải dựa vào tường để di chuyển.

Thứ đó càng lúc càng tới gần.

Nó dừng lại ngay bên ngoài bức tường nơi chiếc giường kê sát.

Tiếng thở dốc khàn đặc, gấp gáp vang lên — như thể sinh vật kia đang ghé sát vào tường, nhìn xuyên qua lớp xi măng mỏng manh, dõi mắt vào trong.

Gần như cùng lúc, Mạnh Vũ Hàm cũng bắt đầu thở dốc.

Cô bé đã nghe thấy.

Chiếc máy cảnh báo bên gối phát ra tiếng kêu “tít tít” chói tai nhưng chỉ một mình Lê Tri nghe thấy được. Cô nghiêng đầu, thì thầm vào tai Mạnh Vũ Hàm:

"Nín thở."

Rồi lập tức bịt miệng và mũi mình lại. Mạnh Vũ Hàm cũng làm theo, run rẩy nhưng không dám phát ra tiếng động nào.

Bên ngoài, tiếng hít ngửi càng lúc càng gần. Nó hít sâu, như đang phân biệt mùi sống hay c.h.ế.t trong phòng. Một lúc lâu sau, khi không nghe thấy gì nữa, nó mới lết bước tiếp.

Tiếng nước ở cuối hành lang vẫn chưa dừng lại. Người ở phòng 203 vẫn đang… "rửa tay".

Lê Tri căng tai lắng nghe, không có tiếng la hét, không có tiếng vật lộn. Chỉ có nước và tiếng bước chân đang kéo xuống tầng dưới — nơi những người chơi khác đang ở.

Mãi đến khi âm thanh ấy biến mất, Lê Tri mới khẽ thì thầm:

"Có thể thở rồi."

Mạnh Vũ Hàm như vừa từ dưới nước ngoi lên, hít một hơi thật sâu, thì thào:

"Em sợ c.h.ế.t khiếp!"

Lê Tri xoa đầu cô bé:

"Ngủ tiếp đi, chị ở đây."


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com