Dưới ánh đèn vàng vọt của phòng tắm, Trần Mỹ Thiến cẩn thận xách tấm da người còn ẩm ướt, bước tới phía sau tấm vách gỗ – nơi nhà vệ sinh được ngăn ra riêng biệt.
Cô ta lấy một chiếc móc áo, như thể đang treo bộ quần áo thường nhật, móc tấm da lên ngay dưới vòi sen. Rồi không chút ngần ngại, vặn nước.
Tiếng nước xối ào ào vang lên, vang vọng khắp căn phòng.
Tuy không nhìn thấy rõ ràng, nhưng Lê Tri có thể tưởng tượng ra mọi chi tiết như đang diễn ra trước mắt: làn nước lạnh xối thẳng vào lớp da trống rỗng, bề mặt trắng nhợt nhạt bị rửa trôi lớp bụi bẩn, còn Trần Mỹ Thiến, thản nhiên dùng xà phòng cọ rửa cả mặt trong lẫn mặt ngoài, cẩn thận như đang giặt một chiếc váy lụa mỏng manh.
Lê Tri nhắm mắt trong giây lát, nhớ lại tiếng nước chảy mà cô từng nghe đêm hôm trước, khi chạm mặt Trần Mỹ Thiến giữa hành lang tối om. Khi đó, cô ta đã cười nhạt, bảo rằng Chử Quang Ngạn đang tắm.
Ừm... giờ thì cô hiểu rồi.
Đúng là có người “đang tắm”, chỉ là, người ấy chẳng phải Chử Quang Ngạn – mà là lớp da của anh ta.
Lê Tri bất giác nghĩ đến Tiểu Ba và Cường Tử. Có thể hai tên trộm đó chưa kịp chứng kiến cảnh tượng lột da khủng khiếp này, chỉ thấy một phần thì đã hoảng hồn mà bỏ chạy. Theo lời bà thím tóc xoăn kể, ngay sau khi hai kẻ đó lẻn vào, “Chử Quang Ngạn” liền đuổi theo.
Khả năng cao, Trần Mỹ Thiến còn chưa kịp hoàn tất việc “hóa thân”, đành vội vàng mặc lại lớp da giữa chừng rồi lao ra ngoài. Tiểu Ba và Cường Tử thấy một “con người” như bị lột nửa da chạy ra từ phòng, mới kinh hãi tới mức lao xuống cầu thang mà chết.
Tối đầu tiên nhóm người chơi đến phó bản, cũng chính là đêm hai hồn ma kia quay lại. Người ở tầng một kể lại đã nghe thấy tiếng bàn thờ bị xô đổ — có lẽ khi hai hồn ma đang lặng lẽ ăn đồ cúng, thì lại bị chính con quái vật từng g.i.ế.c họ – một Chử Quang Ngạn không còn da – phát hiện.
Khổ quá. Lúc sống thì bị dọa đến chết. Chết rồi quay về cũng chẳng được yên thân.
Tiếng nước vẫn tiếp tục vang vọng, róc rách một cách rợn người. Trong tủ quần áo, Lê Tri và Hạng Linh vẫn giữ im lặng tuyệt đối, không dám động đậy dù chỉ một chút. Nhờ đạo cụ khẩu trang đặc biệt, họ tránh được việc bị phát hiện bởi bất cứ sinh vật sống nào, kể cả quái vật đang đứng gần như ngay sát họ.
Chợt, tiếng bước chân hối hả vang lên từ hành lang. Một người đang chạy gấp tới cửa phòng 603, rồi tiếng gõ cửa dồn dập vang lên.
Bên trong nhà vệ sinh, tiếng nước tắt phụt. Trần Mỹ Thiến bước ra, gương mặt đầy cảnh giác.
Giọng nói Mạnh Vũ Hàm vọng vào từ ngoài cửa:
"Chú Chử? Chú có trong đó không? Bà Khâu đang đánh nhau với bà thím tóc xoăn ở tầng này, chú mau ra giúp đi!"
Chỉ một cái tên được nhắc đến – “bà Khâu” – đã khiến sắc mặt Trần Mỹ Thiến thay đổi rõ rệt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cô ta không nói thêm gì, lập tức bước đến mở cửa.
Mạnh Vũ Hàm đứng đó, vẻ mặt lo lắng. Khi thấy Trần Mỹ Thiến, ánh mắt cô ta chỉ d.a.o động nhẹ rồi nhanh chóng lấy lại biểu cảm tự nhiên, thậm chí còn nhập vai cực kỳ trơn tru:
"Dì ơi, chú Chử có ở nhà không?"
"Anh ấy đang tắm," Trần Mỹ Thiến đáp, giọng có phần vội vàng. "Bà Khâu sao rồi? Để dì đi cùng cháu xem thử."
Nói rồi cô ta quay người, khóa cửa lại, tiếng bước chân dần xa khỏi hành lang.
Trong tủ quần áo, Lê Tri và Hạng Linh đồng thời thở phào, tháo khẩu trang.
Hạng Linh quay sang, ngón tay chỉ về phía cửa với ánh mắt sáng rực:
"Cô giỏi thật đấy. Đúng như cô đoán, nhắc đến bà Khâu là Trần Mỹ Thiến lập tức bị đánh lạc hướng."
Một người phụ nữ từng bị chồng bạo hành nhiều năm, sống ngay đối diện căn hộ nhưng chẳng ai buồn để tâm đến tiếng khóc thầm của cô ta. Tất cả chỉ biết chỉ trích, đổ lỗi vì cô không thể sinh con, cho rằng cô xứng đáng bị đánh. Cả khu nhà, có lẽ chỉ có bà Khâu – người phụ nữ già đời ở tầng một – là dám mở miệng mắng lại Chử Quang Ngạn, dám quan tâm và đứng về phía nạn nhân.
Có lẽ đó là lý do vì sao Trần Mỹ Thiến – dù giả dạng làm Chử Quang Ngạn – vẫn đều đặn mua đồ ăn sáng từ bà Khâu. Những câu mắng chửi ấy không khiến cô tổn thương, mà ngược lại, mang đến cảm giác được an ủi, được công nhận.
Một phần vì lòng biết ơn, phần còn lại là sự day dứt – vì chính cô đã vô tình gây nên cái c.h.ế.t của hai cháu bà.
Vì vậy, khi nghe nhắc đến bà Khâu, Trần Mỹ Thiến mới dễ dàng bị phân tâm đến thế.
Trong khi Hạng Linh đang định rời đi, thì chợt nhận ra Lê Tri không đi cùng. Quay lại, thấy cô đang từ phòng tắm bước ra, trên tay là... tấm da người còn nhỏ nước.
"…" Hạng Linh nghẹn họng, cảm giác buồn nôn dâng lên như sóng trào.
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm Mộng Vân Thường
Lê Tri không nói gì, bình thản cuộn lớp da lại như đang cuốn bánh tráng, rồi dùng áo khoác quấn kín:
"Đi thôi."
Họ nhanh chóng rời khỏi phòng 603, tiến về phòng 104 – nơi từng là chỗ ẩn nấp của Phù Hoan, có đạo cụ bảo vệ, tương đối an toàn.