Khi bước ngang tầng hai, Lê Tri vô thức liếc sang hành lang bên cạnh.
Ánh hoàng hôn chỉ còn ráng đỏ lờ mờ ngoài cửa sổ. Những chiếc đèn lồng đỏ treo dọc hành lang vẫn chưa sáng lên, nhưng lại khẽ đung đưa không ngừng dù nơi này không có lấy một cơn gió.
Đèn chưa sáng. Gió không có.
Vậy mà đèn lồng lại lắc lư dữ dội như đang... háo hức chờ đợi màn đêm buông xuống.
Chờ thứ gì đó thức tỉnh.
Hoặc... trở về.
Hạng Linh cũng cảm nhận rõ sự thay đổi trong không khí. Cô khẽ nói, giọng đầy căng thẳng:
"Có lẽ… phải vượt phó bản ngay tối nay thôi."
Điều kiện tử vong đang ngày càng khắc nghiệt. Có lẽ, đêm nay những hồn ma trong các căn phòng không cần gõ cửa nữa—chúng sẽ xông thẳng vào, như thể đã đợi chờ giây phút này từ lâu.
Khi cả hai xuống tới tầng một, tiếng cãi vã ngoài cửa vọng vào—gay gắt và ầm ĩ. Trước đó, Phù Hoan đã dụ bà thím tóc xoăn xuống dưới. Trong lúc cãi nhau, bà thím liên tục mỉa mai Trần Mỹ Thiến. Bà Khâu cuối cùng không chịu nổi, liền vác cây cán bột lao vào như thể tham chiến.
Không ai biết Phù Hoan đã làm gì, nhưng rõ ràng, bên ngoài còn náo loạn hơn cả những gì Lê Tri dự đoán. Dù vậy, có Lê Phong ở đó, hẳn bà Khâu sẽ không gặp nguy hiểm gì.
Hai người đến trước cửa phòng 104, gõ nhẹ. Cánh cửa mở ra gần như ngay lập tức—những người chơi khác đã tụ tập đầy đủ, dường như đang chờ họ.
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm Mộng Vân Thường
Lê Tri bước vào, không nói một lời, ném gói đồ được bọc trong áo khoác lên giường. Cô tiến đến cửa sổ, vẫy tay ra hiệu cho Lý Kiến Hề, người đang đứng trong chòi gác đối diện. Từ xa, Lý Kiến Hề gật đầu, sau đó rời khỏi chòi gác và đi về phía quầy của bà Khâu.
Bên ngoài dần yên ắng trở lại.
Chẳng mấy chốc, Phù Hoan và Lê Phong cũng quay lại. Ngoại trừ Kiều Tuấn Viễn, tất cả người chơi giờ đều đã tụ họp trong căn phòng chật hẹp.
Khuôn mặt xinh đẹp của Phù Hoan đỏ bừng sau trận "đấu khẩu", ánh lên vẻ hưng phấn khó hiểu.
"Các cô tìm ra sự thật chưa?" – cô hào hứng hỏi.
Lê Tri gật đầu nhẹ, giọng chắc nịch:
"Gần như đã rõ."
Không chờ thêm, Phù Hoan bước đến bên giường, tay đưa ra định mở gói đồ:
"Cô mang gì từ phòng 603 về vậy?"
Hạng Linh lúng túng, giọng đầy ái ngại:
"Tôi khuyên cô nên…"
Nhưng chưa kịp nói hết, Phù Hoan đã vạch áo khoác ra, nhấc tấm da người lên.
"Trời đất… Cái gì đây…? Ọe—!"
Ngay khi tay chạm vào lớp da mịn màng nhưng kỳ dị, cảm giác kinh tởm ập đến khiến Phù Hoan suýt nôn. Cô thét lên như thể vừa chạm vào thứ gì khủng khiếp nhất thế giới, vội ném tấm da lại lên giường như ném phải rắn rết.
Hạng Linh nhìn cô, chậm rãi nói:
"…Sờ nó đi."
Phù Hoan lập tức hét toáng lên, gương mặt đỏ rực giờ chuyển sang trắng bệch:
"A a a a a—ghê c.h.ế.t đi được!!!"
Những người chơi khác cũng không khỏi rùng mình. Chỉ có Lê Phong là vẫn bình tĩnh, anh bước đến nhặt tấm da lên, quan sát kỹ lưỡng rồi phát hiện một vết rách rõ ràng nơi cổ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Cô ta bắt đầu lột từ đây à?" – Lê Phong hỏi.
"Đúng vậy." – Lê Tri gật đầu. "Đây có lẽ là vết thương chí mạng mà Trần Mỹ Thiến gây ra để g.i.ế.c c.h.ế.t Chử Quang Ngạn."
Lê Phong trầm ngâm:
"Trông như bị đ.â.m bằng vật sắc nhọn. Có thể trong một lần bị đánh đập, Trần Mỹ Thiến đã phản kháng, đ.â.m anh ta vào cổ khiến hắn c.h.ế.t tại chỗ."
Phù Hoan rùng mình, vòng tay ôm chặt lấy thân người nổi đầy da gà:
"Tôi có thể hiểu được việc cô ta g.i.ế.c kẻ bạo hành mình… nhưng lột da anh ta rồi mặc vào, giả làm anh ta mỗi ngày? Thế là sao chứ?"
Hạng Linh nhìn cô, ánh mắt tối lại:
"Cô sẽ sợ hãi nếu g.i.ế.c người đúng không?"
Phù Hoan ngẩn người.
Là người từng làm việc trong chính phủ, Hạng Linh từng thấy không ít trường hợp như vậy:
"Nạn nhân trở thành kẻ gây án. Với bản tính yếu đuối của Trần Mỹ Thiến, phản ứng đầu tiên sau khi g.i.ế.c người chắc chắn là hoảng loạn. Cô ta không muốn bị xã hội phán xét, không muốn ngồi tù vì một gã cặn bã. Cô ta sợ bị phát hiện nên chọn cách tàn nhẫn nhất để che giấu sự thật—giả làm hắn."
Trần Mỹ Thiến đã thành công.
Bà Khâu từng nói suốt mấy tháng qua không còn nghe tiếng Chử Quang Ngạn đánh đập ai. Và không một ai trong khu chung cư phát hiện ra hắn đã chết.
Nhưng…
"Điều này… vẫn không hợp lý…" – Phù Hoan nhíu mày. "Theo cốt truyện, Trần Mỹ Thiến chỉ là người bình thường. Sao một người bình thường lại có thể lột da người khác, mặc vào mà biến thành người đó? Cái đó chẳng khác gì… quái vật."
Phù Hoan siết chặt tay:
"Phó bản này luôn có logic. Không thể tự dưng chèn thứ vô lý như vậy được. Chỉ có thể là…"
"Vì có người giúp cô ta." – Lê Tri cắt ngang, ánh mắt lạnh như nước. "Ai đó đã dạy cô ta, hoặc cung cấp một loại tà thuật nào đó."
Cái tên mà ai cũng nghĩ đến cùng lúc vang lên:
"Cù Dung?"
Lê Tri gật đầu.
"Chử Quang Ngạn không dám lên tầng sáu, vì ở đó có người vợ đã g.i.ế.c và lột da hắn. Nhưng hắn cũng không dám đến tầng ba."
"Có gì ở tầng ba còn đáng sợ hơn cả người đã g.i.ế.c mình?" – Phù Hoan chậm rãi tiếp lời.
Cả phòng chìm trong im lặng.
Một người chơi lên tiếng:
"Vậy… Cù Dung là ai? Tại sao cô ta biết thứ tà thuật kinh dị đó?"
Lê Tri nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng trầm xuống:
"Trần Mỹ Thiến chắc chắn sẽ quay lại, rồi phát hiện tấm da đã biến mất. Nếu tôi đoán không lầm, cô ta sẽ đi tìm Cù Dung."