Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái

Chương 93



Mọi người lê bước quay trở lại sân. Máu chó đen và gỗ trầm hương trăm năm được chuyển đến đầy đủ. Nhưng để đốt một khúc gỗ trầm lớn bằng bắp chân thành tro mịn, họ còn phải mất rất nhiều thời gian.

Vì buổi sáng đã chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng, nên đến bữa trưa chẳng ai còn tâm trạng ăn uống. Mọi người chỉ lót dạ qua loa vài miếng, rồi ai vào việc nấy, tiếp tục làm tro.

Việc này không cần tất cả mọi người tham gia. Triệu Loan tỏ rõ ý muốn làm chủ đạo. Lê Tri cũng không tranh giành, dứt khoát để anh ta lo liệu. Cô ngồi trên chiếc ghế dài dưới mái hiên, lặng lẽ xoay xoay túi bùa trong tay, ánh mắt rơi vào khoảng không vô định.

Điền Minh Kiệt nhìn cô mấy lần, định bước tới hỏi thì bị Trì Y giữ lại.

“Đừng làm phiền Tri Tri suy nghĩ!” Trì Y nhỏ giọng ngăn cản.

Điền Minh Kiệt bất lực: “…Được rồi.” Anh ta nghiêng đầu hỏi cô: “Y Y, cô nghĩ Tống Thành Châu rốt cuộc đã đụng trúng điều kiện gì mà bị giết? Những ngày gần đây chúng ta vẫn đi cùng nhau, không có lý do gì chỉ một mình anh ta xui xẻo thế cả.”

Trì Y chu môi suy nghĩ, rồi chậm rãi đáp: “Chưa chắc là ma giết. Nếu là người thì không cần điều kiện đâu. Người muốn giết, cứ thế mà g.i.ế.c thôi.”

Điền Minh Kiệt rùng mình, bất giác nhớ đến cái c.h.ế.t của Phùng Chính Hạo bị dìm c.h.ế.t dưới ao. Nếu nói c.h.ế.t đuối là do người làm còn có thể chấp nhận, nhưng cái cảnh quỷ anh từ trong bụng chui ra, rồi hút khô xác như Tống Thành Châu thì... Dù có trí tưởng tượng đến đâu cũng không thể gán tội đó cho con người được.

Khi hai người còn đang thì thầm suy đoán, thì từ sân lại vang lên một tiếng hét thảm thiết xé toạc không gian.

Tất cả đều giật mình cứng người. Tiếng hét này... họ đã nghe rồi, vào đúng sáng nay!

Không cần ai nói, mọi người đồng loạt quay đầu lại, chỉ thấy người chơi đang làm tro cùng Triệu Loan đột nhiên ôm bụng, ngã vật xuống đất. Gương mặt anh ta méo mó vì đau đớn, cơ thể co giật, dáng vẻ giống hệt như Tống Thành Châu trước khi chết.

Và rồi điều kinh hoàng lại tái hiện.

Từ bụng anh ta, tám chín đứa trẻ toàn thân đầy m.á.u từ từ chui ra. Trong khi đó, cơ thể anh ta nhanh chóng khô quắt lại, như thể toàn bộ m.á.u và sinh khí bị hút cạn chỉ trong tích tắc.

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cái c.h.ế.t lặp lại, khung cảnh lặp lại, chỉ khiến cơn ác mộng càng khắc sâu vào trí óc từng người. Có kẻ cuối cùng không chịu nổi nữa, phát điên gào khóc, rồi vụt chạy ra khỏi sân.

Lê Tri định lao theo giữ lại, nhưng chỉ trong chớp mắt người đó đã biến mất không thấy đâu.

Tiếng gào ấy cũng kéo theo sự xuất hiện nhanh chóng của quản gia Trần và đám người hầu. Họ không hề kinh ngạc, trái lại như đã sớm chuẩn bị sẵn từ lâu. Ông ta lạnh nhạt ra lệnh bắt lại những quỷ anh vừa sinh ra.

Lê Tri đứng dưới mái hiên, lặng lẽ quan sát khuôn mặt thản nhiên đến đáng sợ của ông ta. Cô bỗng nhiên hiểu ra—quản gia Trần không phải nghe động mới tới, mà là ông ta đã chờ sẵn để điều này xảy ra. Giống như những bó củi khô được chất vào nhà từ sớm, từng chi tiết một đều đã nằm trong dự tính của ông ta.

“Chuyện quái quỷ gì đang diễn ra vậy?” Có người run rẩy thì thầm. “Tại sao lại như thế? Người tiếp theo... có phải sẽ là tôi không? Chẳng lẽ... tất cả chúng ta sẽ c.h.ế.t hết ở đây sao?”

Dưới sân là tiếng khóc than dày đặc, bao trùm cả không gian bằng nỗi u ám ngột ngạt. Một người chơi đã lặng lẽ bỏ trốn, đội hình từ mười hai người giờ chỉ còn lại tám.

Tất cả bọn họ đều mang theo đạo cụ nhận được khi vượt qua phó bản dành cho người chơi mới – đó vốn là thứ đem lại cho họ cảm giác an toàn giả tạo. Khi ấy, họ tay trắng vẫn có thể sống sót. Vậy giờ đây, đã có kinh nghiệm lẫn đạo cụ, lẽ ra phải càng dễ dàng vượt qua mới đúng. Nhưng không. Sự ác ý như trò đùa đến từ hệ thống gần như đã nghiền nát tinh thần từng người.

Đạo cụ không còn tác dụng, đồng đội lần lượt c.h.ế.t đi mà không rõ nguyên nhân. Trước đây, các phó bản dù đáng sợ vẫn còn quy luật để lần theo, vậy còn lần này? Phó bản Kim phủ rốt cuộc có quy luật gì?

Ngay cả Triệu Loan – người từng thản nhiên bóp cổ quái vật đến c.h.ế.t – lúc này cũng lộ ra vẻ hoang mang sợ hãi. Anh ta có thể đối mặt với thứ hữu hình, có thể ra tay, có thể chiến đấu. Nhưng với một thế lực vô hình len lỏi trong bóng tối, vừa không nhìn thấy cũng chẳng thể chạm vào, thì anh ta không biết phải làm gì.

Lê Tri cảm nhận rõ ràng áp lực trong đội đang dồn đến cực hạn. Dây đàn tinh thần như sắp đứt. Nếu thêm một người nữa chết, thì chẳng cần kẻ địch ra tay – chính sự sụp đổ từ bên trong sẽ xé toạc cả đội thành từng mảnh.

Cô đứng bật dậy khỏi ghế, bước nhanh đến chiếc chậu đồng đang đốt trầm hương giữa sân, giọng lạnh lùng gọi:

"Trì Y!"

Trì Y vội chạy đến, chưa kịp hỏi gì, Lê Tri đã đưa tay:

"Đưa cái túi bùa của cô cho tôi."


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com