Không một chút do dự, Trì Y lấy chiếc túi bùa luôn mang theo bên người đưa cho Lê Tri. Cô lại lấy túi bùa của chính mình ra, rồi trước ánh mắt sững sờ của mọi người, ném cả hai túi vào trong lò lửa đang rực cháy.
"Aaaa!!! Chị Lê!" – Điền Minh Kiệt hét toáng lên, mặt trắng bệch – "Chị làm gì thế?! Đó là bùa hộ mệnh đấy! Chị đốt nó đi, nhỡ nữ quỷ đến thì làm sao mà sống?!"
Lê Tri ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lẽo lướt qua từng người:
"Tôi nghi ngờ mấy cái túi bùa này không phải để bảo vệ chúng ta khỏi nữ quỷ… mà là để dẫn lũ quỷ anh đến tìm người sống. Chúng lợi dụng cơ thể chúng ta để tái sinh."
Cô vừa dứt lời, lò lửa lập tức tỏa ra một mùi trầm hương nồng nặc. Nhưng điều khiến mọi người biến sắc chính là mùi hương quen thuộc ấy – thứ mùi từng bốc lên khi lũ trẻ m.á.u bị thiêu sáng nay.
Không ai nói gì, chỉ nhìn nhau đầy cảnh giác. Triệu Loan nheo mắt:
"Cô có bằng chứng không? Giờ tình hình đã tệ lắm rồi. Nếu cô sai, tối nay chẳng khác nào tự dâng mình cho nữ quỷ."
"Tôi không có bằng chứng." – Lê Tri đáp, giọng đều đều như thể không mang chút cảm xúc nào – "Chỉ là suy đoán. Tin tôi thì ném đi. Không tin thì cứ giữ."
Không khí im lặng nặng nề, như bị bóp nghẹt.
Điền Minh Kiệt ngó quanh, gương mặt giằng xé, rồi bỗng siết chặt nắm tay, lao đến bên lò lửa và ném túi bùa của mình vào.
"Tôi tin chị Lê!"
Ngay sau đó, hai người chơi từng theo sát Lê Tri cũng lần lượt tiến lên, ném túi bùa của họ vào đống lửa đang cháy dữ dội. Ngọn lửa bùng cao, mùi trầm hương đặc quánh trong không khí như sắp khiến người ta ngạt thở.
Giờ chỉ còn lại Triệu Loan và người chơi nam luôn đứng về phía anh ta. Hai người đứng im tại chỗ, gương mặt đầy giằng xé.
Ngoài màn hình, khán giả cũng sục sôi:
[Triệu Loan mà còn do dự nữa thì thôi xong!]
[Lê Tri đúng là nữ chính bá đạo! Nói câu nào là thuyết phục câu đấy luôn!]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
[Nhưng mà… nhỡ cô ấy đoán sai thì sao?]
[Thà đối đầu với nữ quỷ còn hơn bị quỷ anh nở ra từ bụng. Tôi chọn cái c.h.ế.t nhanh!]
[Ơ… sao lại chọn chết, không ai nghĩ đến việc sống à?]
Cuối cùng, dưới áp lực vô hình từ ánh nhìn của mọi người, Triệu Loan hít sâu một hơi rồi cũng ném túi bùa vào đống lửa. Người còn lại cũng im lặng làm theo.
Tám túi bùa đồng loạt bị thiêu rụi. Ban đầu, lửa vẫn mang mùi trầm hương, nhưng chẳng mấy chốc, thứ mùi ấy biến thành một loại mùi thối rữa kỳ lạ, tanh lợm và nồng nặc, thậm chí còn gớm ghiếc hơn mùi m.á.u cháy khi thiêu lũ trẻ lúc sáng.
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm Mộng Vân Thường
Tất cả đều phải bịt mũi, lùi về phía hành lang tránh khói.
Lê Tri quay sang Triệu Loan, giọng dứt khoát:
"Anh cứ tiếp tục đốt trầm hương, đừng để lửa tắt."
Rồi cô nhìn về phía hai người chơi vừa rồi:
"Hai người theo tôi."
Triệu Loan rõ ràng không thoải mái với cách cô chỉ đạo, nhưng anh ta cũng không có lý do phản đối. Trong tình cảnh hiện tại, Lê Tri là người duy nhất còn giữ được lý trí.
Ba người rời sân sau, bước đến khoảng đất cách đó hơn mười mét. Một đình nhỏ bằng gỗ nổi bật trên nền đá xám, nằm trên bệ cao trông giống như một ngọn tháp cổ. Tính cả chiều cao nền đá, đình này cao hơn mặt đất gần hai tầng lầu.
Lê Tri ngẩng đầu nhìn lên, đoạn quay lại nói:
"Giúp tôi một tay. Tôi muốn trèo lên trên đó xem."
Dưới sự hỗ trợ của hai người đàn ông cao lớn trong nhóm, mỗi người giữ chặt một chân, Lê Tri được nâng lên khỏi mặt đất. Không ai biết cô định làm gì, nhưng giờ phút này, cô chính là niềm hy vọng duy nhất còn sót lại. Cô với tay bám vào mép mái đình, dùng lực ở tay và eo để đu mình lên. Chỉ trong vài giây, thân hình mảnh khảnh đã leo lên được phần mái nghiêng của đình hóng gió.
Mái hiên trơn trượt, gió từ bốn phía lùa qua khiến không khí càng thêm ảm đạm. Lê Tri lấy thăng bằng, tay bám vào một đầu điêu khắc nhọn hoắt trên đỉnh mái, sau đó xoay người lại, ánh mắt sắc bén đảo qua khu sân bên dưới—nơi họ đã chứng kiến quá nhiều chuyện kinh hoàng chỉ trong vài ngày ngắn ngủi.