Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái

Chương 97



Điền Minh Kiệt mặt đỏ gay, nghiến răng: "Đánh nhau với bọn họ! Dù sao g.i.ế.c NPC cũng không phạm luật. Mạng chúng ta là thật, còn bọn họ chỉ là dữ liệu! Cùng lắm thì liều mạng, ai may mắn sống đến lúc mợ cả sinh xong sẽ vượt qua được phó bản!"

Triệu Loan lạnh lùng lắc đầu: "Anh tưởng dễ sao? Cả cái thị trấn này đều có s.ú.n.g săn. Nhà họ Kim quyền thế, chắc chắn cũng có. Chúng ta chỉ có vài người, trong tay toàn là đạo cụ đối phó ma quỷ, làm sao chống lại người sống có vũ khí?"

Không khí trong sân đặc quánh, như một tầng sương đen dày đặc bọc kín lấy mọi người. Tuyệt vọng lan ra như chất độc ngấm vào từng hơi thở.

Giữa lúc ấy, giọng nói trầm tĩnh của Lê Tri vang lên, lạnh mà rõ như tiếng nước nhỏ giọt trong đêm đen:

"Vậy thì... để cho quỷ đối phó với người. Còn chúng ta, chỉ cần đối phó với quỷ."

Mọi ánh mắt đổ dồn về phía cô. Lê Tri đứng thẳng lưng, giọng nói bình thản nhưng cứng cỏi như lưỡi dao:

"Người dẫn đường ở phó bản trước từng nói, hệ thống này rất cầu toàn. Mỗi phó bản đều có một logic riêng biệt, rõ ràng. Cái khiến người chơi tuyệt vọng có thể chỉ là sở thích bệnh hoạn của nó. Nhưng một vòng lặp tử vong vô lối thì không. Như vậy quá nhàm chán. Nhất định có cách thoát ra."

Cô nhìn từng người một, giọng dứt khoát:

"Tôi có một kế hoạch. Nhưng cần mọi người phối hợp."

Triệu Loan cau mày một lát, rồi cũng gật đầu: "Cô nói đi."

"Tháp hài nhi không thể tồn tại vô cớ." – Giọng Lê Tri trở nên nặng nề. "Nó là mắt trận. Là chìa khóa để phá vỡ thế cục. Nếu phá được tháp, chúng ta có thể cắt đứt con đường đầu thai của đám quỷ anh, cũng đồng thời cắt đứt mối liên hệ giữa nhà họ Kim và thế giới âm tà."

Cô quay sang Triệu Loan, ánh mắt thẳng thắn:

"Nếu tôi phối hợp với anh, anh có bao nhiêu phần trăm chắc chắn có thể đánh bại đám thôn dân canh giữ tháp?"

Võ nghệ của Triệu Loan thì khỏi phải bàn, một mình chấp cả chục người cũng không thành vấn đề. Chỉ có điều, lần này đối phương không chỉ tay không, mà còn có súng. Đó mới là thứ khiến tình thế trở nên khó nhằn. Anh ta cau mày, vừa cân nhắc vừa nói:

"Không phải không có cách, nhưng phải đợi đến khi trời tối mới hành động được."

Hai người đang bàn bạc cách đột phá thì Điền Minh Kiệt chợt rụt rè giơ tay, vẻ mặt như có điều khó nói:

"Chị Lê... em có một lọ thuốc tàng hình. Chắc... chắc có thể dùng được."

Trì Y liếc thấy lọ nhỏ trong tay anh ta, lập tức giơ tay đ.ấ.m một cú vào vai hắn:

"Anh có đồ quý thế mà giấu đến giờ mới lôi ra?!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

Thật ra Điền Minh Kiệt cũng không nỡ. Loại đạo cụ một lần này là thứ anh ta đã dốc sạch điểm tích lũy ở phó bản trước mới đổi được. Tự mình còn chưa kịp dùng thử, giờ đem ra cho người khác thì đúng là xót lắm. Nhưng nghĩ đến việc Lê Tri và Triệu Loan sẽ cùng rời khỏi đội để tới tháp hài nhi, còn đám còn lại như anh thì chỉ là gà mờ, chắc chắn không thể địch nổi đám người nhà họ Kim – anh đành cắn răng lấy ra lọ thuốc:

"Bây giờ dùng thì hai người không cần phải đi hết. Thuốc này có tác dụng mười phút!"

Triệu Loan nhìn Điền Minh Kiệt, khóe môi cong lên thành nụ cười nửa như chế giễu nửa như thương hại:

"Bây giờ mới biết nghĩ cho người khác hả?"

Lê Tri cầm lấy lọ thuốc, nhìn kỹ rồi hỏi:

"Lọ này đủ cho hai người cùng dùng không?"

Điền Minh Kiệt gật đầu liên tục:

"Đủ. Nhưng nếu dùng chung thì thời gian chỉ còn lại năm phút thôi."

"Vậy là đủ." Lê Tri gật đầu, sau đó quay sang nhìn những người còn lại.

"Tôi cần thêm một người nữa đi cùng. Ấn ký trên người có thời gian phát tác khác nhau, nếu tôi c.h.ế.t giữa đường thì người kia có thể thay thế."

Cả nhóm im lặng. Ai cũng biết rõ tháp hài nhi là nơi tụ hội oán khí mạnh nhất trong trấn. Càng đến gần, nguy cơ ấn ký phát tác càng lớn. So với việc đối đầu trực diện với NPC nhà họ Kim, thì đến gần nơi đó chẳng khác nào tự chui đầu vào rọ.

Chỉ có Trì Y không hề do dự. Cô đứng thẳng dậy, ánh mắt kiên định:

"Tôi đi với cô!"

Khoảnh khắc ấy, rất nhiều người đang theo dõi phó bản qua màn hình trực tiếp không khỏi xúc động:

[Lần chơi trước còn sợ ma xanh mặt, giờ lại dám lao vào chỗ quỷ nặng nhất, Trì Y cứng quá!]

[Tình bạn giữa các cô gái là chân ái!]

[Cô ấy từng nói cảm thấy an toàn nhất khi ở cạnh Lê Tri, giờ thì đúng là không rời nửa bước!]

[Tui đẩy thuyền này từ đầu luôn!]

[Lê Tri đúng là đỉnh, trong khi ai cũng sợ đến tái mặt thì cô vẫn giữ được bình tĩnh, sắp xếp đâu vào đấy, tâm lý vững quá!]


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com