Vợ Là Do Chính Mình Nhặt Về

Chương 10:



Ngủ một giấc thật say, thật ngon. Tỉnh dậy, tinh thần sảng khoái vô cùng.

Cố Ngôn tâm trạng phấn chấn, vui vẻ, khóe miệng cong đến tận mang tai, suốt cả buổi sáng, anh cứ ôm Lâm Thừa vào lòng mà hôn hít. Bé ngốc bị hôn nhiều cũng không hề cự tuyệt, không phản đối, chỉ mở to đôi mắt đen láy, trong veo, tủi thân hừ hừ.

Một cuộc điện thoại cắt ngang khoảnh khắc thân mật của hai người.

Cố Ngôn đang ôm Lâm Thừa, say sưa hôn cậu, bị cắt ngang thì có chút bực bội, nhìn tên người gọi, anh cằn nhằn:

"A lô!"

Đầu dây bên kia, giọng nói nũng nịu vang lên: "Tiểu Ngôn ơi, đang làm gì đấy?"

Cố Ngôn trợn mắt, gắt gỏng: "Có chuyện gì nói mau?"

"Không có việc gì thì không được gọi cho mày à?" Hồ Thần Tùng, giọng điệu cợt nhả, có chút giận dỗi: "Mày hay nhỉ, ném cửa hàng cho tao trông coi, còn mình thì về quê ung dung tự tại!"

Cố Ngôn cạn lời: "Nói cứ như thể cửa hàng đó không phải của mày không bằng."

"Nhưng lúc trước mày về, có nói là sẽ ở lâu thế này đâu! Mẹ kiếp, mày có biết mấy tháng qua tao sống thế nào không? Ngày nào cũng đầu tắt mặt tối, cơm còn chẳng có thời gian mà ăn, gầy đến mức bố mẹ tao còn không nhận ra, cũng chỉ tại cái cửa hàng chết tiệt này!"

Hồ Thần Tùng vừa nói vừa diễn, Cố Ngôn nghe mà nhức cả đầu: "Mày im ngay được không? Không có việc gì thì tao cúp máy đây."

"Ấy, đừng đừng đừng!" Hồ Thần Tùng thôi không giả vờ nữa, nhưng giọng điệu vẫn bông lơn: "Tao chỉ muốn báo cho mày biết, hai ngày nữa tao cũng về."

"Mày về làm gì?"

"Sao! Tao không được về quê ăn Tết à?!" Hồ Thần Tùng gào lên: "Đừng có mà nói với tao là mày không biết sắp đến Tết Âm Lịch rồi đấy."

"Không biết thật."

"Ăn Tết đấy ông tướng! Ăn! Tết!"

"Biết rồi, đừng có mà hét." Cố Ngôn quả thực không để ý đến lịch, không ngờ anh đã về quê được ba tháng rồi.

"Thế ngày nào mày về?" Cố Ngôn hỏi.

"Ngày 22, chắc trưa là tao đến nơi."

"Ừ."

"Tao về cùng với bố mẹ, không cần phải ra đón đâu."

Cố Ngôn thầm nghĩ, tao cũng chẳng có ý định đi đón mày, nghĩ vậy, anh cũng nói thẳng ra như thế.

Hồ Thần Tùng lại định giở giọng trách móc, Cố Ngôn nhanh chóng cúp máy trước khi hắn ta kịp nói.

Hồ Thần Tùng về đúng vào một ngày đẹp trời, trời quang mây tạnh, có nắng ấm, nhưng gió vẫn hơi lớn.

Cố Ngôn và Lâm Thừa đang ngồi dưới gốc cây đa đầu thôn xem các cụ đánh cờ tướng. Anh thì chẳng hiểu gì, nhưng Lâm Thừa có vẻ rất thích thú, cứ ngồi xem say sưa cả buổi.

Gần trưa, các cụ kết thúc ván cờ, lục tục về nhà ăn cơm, Lâm Thừa vẫn còn có chút lưu luyến, không muốn rời đi, lẽo đẽo theo Cố Ngôn về nhà.

Đúng lúc này, có tiếng gọi lớn: "Ngôn ơi!"

Cố Ngôn quay đầu lại, thì ra là cái tên Hồ Thần Tùng.

Ba chiếc xe máy chở người đang tiến lại gần, Hồ Thần Tùng nhanh nhẹn nhảy xuống xe.

"Không cần mày ra đón, thế mà lại ra tận đầu thôn đợi à."

Cố Ngôn đáp: "Mày ảo tưởng vừa thôi."

Bố mẹ Hồ Thần Tùng cũng xuống xe, lỉnh kỉnh đồ đạc từ trên xe lấy xuống, trả tiền xong, họ bảo mấy bác tài đi.

Hồ Thần Tùng đeo trên lưng một chiếc ba lô to đùng, tóc tai bị gió thổi rối bù, hắn ta vuốt lại mái tóc, cằn nhằn: "Đường thôn mình bao giờ mới chịu sửa lại thế này, mẹ kiếp, suýt nữa thì nôn ra đến nơi."

Cố Ngôn vô cùng đồng cảm, miễn cưỡng thông cảm cho Hồ Thần Tùng được một giây.

Cố Ngôn chào hỏi bố mẹ Hồ Thần Tùng xong, Hồ Thần Tùng nói: "Tao về nhà thu dọn qua loa đã, tí nữa tao sang nhà mày chơi!"

Mấy năm trước, Hồ Thần Tùng cùng Cố Ngôn hùn vốn mở một quán lẩu ở tỉnh S, làm ăn khấm khá, mua được nhà trên đó, rồi đón bố mẹ lên ở cùng, quanh năm suốt tháng, chỉ có dịp Tết mới về quê tế tổ.

Bố hắn ta và bố của Hồ Tiểu Bát là anh em ruột, nhưng sau khi ông nội Hồ mất, hai anh em liền chia nhà ra ở riêng.

Hồ Thần Tùng không ghét gia đình chú hai, nhưng cũng chẳng ưa gì. Ra ở riêng, ai lo thân người nấy, không ai can thiệp vào chuyện của ai.

Riêng với Hồ Tiểu Bát, cậu em họ này, hắn ta lại rất quan tâm, chú hai là người thế nào, hắn ta biết rõ, cũng biết em họ mình ở nhà chịu nhiều thiệt thòi.

Có thương em đến mấy, Hồ Thần Tùng cũng chỉ có thể dúi thêm cho em ít tiền tiêu vặt mỗi dịp Tết đến. Nhưng cuối cùng số tiền đó có đến được tay em hay không, thì hắn ta không rõ.

Về đến nhà chưa được bao lâu, Cố Ngôn hâm nóng mấy món ăn, vừa chuẩn bị ăn trưa, thì Hồ Thần Tùng đã sang, cứ như là canh giờ vậy.

"Ăn cùng luôn không?" Cố Ngôn lấy thêm bát đũa, thấy Hồ Thần Tùng, tiện miệng hỏi.

Hồ Thần Tùng cũng chẳng khách sáo, kéo ghế ngồi xuống: "Cho tao xin bát cháo là được."

Cố Ngôn đặt bát trước mặt hắn ta: "Tự múc đi."

Lúc này, Lâm Thừa từ trong phòng đi ra.

Lúc nãy ở đầu thôn không để ý, Hồ Thần Tùng cũng không hỏi, giờ lại thấy cậu, Hồ Thần Tùng hất cằm về phía Lâm Thừa, miệng vẫn ngậm cháo, hỏi: "Họ hàng nhà mày à?"

Cố Ngôn đang múc cơm cho Lâm Thừa, vừa đáp: "Em trai tao."

Hồ Thần Tùng ngạc nhiên: "Em trai á? Em họ à?"

Hắn ta với Cố Ngôn là người cùng thôn, Cố Ngôn có em trai hay không, lẽ nào hắn ta lại không biết? Tự dưng ở đâu lòi ra một đứa em trai? Hay là bố mẹ anh lén sinh con, cho người khác nuôi, giờ mới tìm về?

"Lúc về, tao gặp em ấy ] ở thôn Bạch Gia, nên mang về."

Cố Ngôn kể lại mọi chuyện cho Hồ Thần Tùng nghe, giọng đều đều.

Cố Ngôn kết luận: "Chuyện là như vậy đó."

Hồ Thần Tùng nghe xong, sửng sốt đến mức không thốt nên lời, Cố Ngôn lại đi nhận nuôi một đồ ngốc không quen không biết?!

Hắn ta không nghe nhầm đấy chứ?

Cố Ngôn là ai cơ chứ, anh lại có lòng tốt đến thế sao?

Có phải đầu óc có vấn đề rồi không?

"Tao nói thật, mày cứ thế mà mang một đồ ngốc về nhà nuôi à? Sau này nó sẽ ở với mày luôn à?"

Cố Ngôn liếc nhìn Lâm Thừa, thấy cậu đang chăm chú ăn cơm, mới nói: "Em ấy không phải là đồ ngốc."

"Rồi rồi, em trai, em trai, được chưa?" Hồ Thần Tùng nhướng mày, sửa lời.

Cố Ngôn: "Ở với tao thì sao, chẳng lẽ tao không nuôi nổi chắc?"

"Ý tao không phải thế, nhưng cậu ta là một con người, không phải chó mèo, sao có thể nói nuôi là nuôi được."

Cố Ngôn gắp một đũa rau cho Lâm Thừa, dịu dàng nhìn cậu: "Tao nói được là được, có phải không, Thừa Thừa?"

Hồ Thần Tùng nhíu mày, khóe miệng giật giật: "Thôi đi, bình thường... mày vẫn nói chuyện với cậu ta như thế à?"

Cố Ngôn nhìn sang, ánh mắt trở lại bình thường: "Mày có ý kiến gì?"

"Không, không có."

Lâm Thừa không để ý đến cuộc trò chuyện của hai người, vẫn cắm cúi ăn cơm.

Cũng không biết Cố Ngôn chiều chuộng cậu thế nào, mà Lâm Thừa ăn cơm không cần phải tự gắp thức ăn, đều là Cố Ngôn gắp vào bát cho rồi cậu mới ăn.

Lúc này, Cố Ngôn đang mải nói chuyện với Hồ Thần Tùng, không để ý trong bát Lâm Thừa đã hết thức ăn, Lâm Thừa cũng không tự gắp, phần vì có người lạ, cậu có chút ngượng ngùng, nên quay sang nói với Cố Ngôn: "Anh ơi, hết đồ ăn rồi."

Cố Ngôn liền gắp cho cậu mấy miếng sườn, thêm cả bông cải xanh nữa.

Hồ Thần Tùng ngồi bên cạnh chứng kiến, không khỏi cảm thán.

Ăn cơm xong, Cố Ngôn dọn dẹp bát đũa, nói với Lâm Thừa: "Điện thoại anh để trên bàn ấy, em muốn chơi thì cứ lấy."

Lâm Thừa đứng dậy đi vào trong phòng, một lát sau quay ra, cầm theo chiếc điện thoại, rồi ngồi xuống ghế, bắt đầu chơi.

Hồ Thần Tùng nhìn Lâm Thừa: "Em trai mày ăn gì mà lớn nhanh thế, cao to thật!"

"Mày có thể ăn nói cho cẩn thận được không?" Cố Ngôn lườm hắn ta, cái gì mà ăn gì lớn nhanh thế.

"Mẹ kiếp, mày có thôi ngay cái kiểu đó đi không?"

"Kiểu gì?"

"Lúc thì dịu dàng, lúc thì lạnh lùng, thay đổi còn nhanh hơn lật bánh tráng!" Hồ Thần Tùng tỏ vẻ khó chịu với thái độ hai mặt của Cố Ngôn.

Trước đây, hai người họ vẫn thường xuyên cà khịa nhau, tính Cố Ngôn vốn là vậy, nhưng bây giờ, khi có sự so sánh, hắn ta lại cảm thấy như Cố Ngôn đang cố tình tỏ thái độ với mình.

Mẹ kiếp, cái thằng này, đúng là đồ hai mặt! Giả tạo hết sức!

"À này! Hay là mai chúng ta đi câu cá đi!" Hồ Thần Tùng đột nhiên đề nghị.

"Mày xem bây giờ là tháng mấy rồi hả? Còn cá đâu mà câu."

"Tao có bảo là câu ở bờ sông đâu, tao đang nói là đi hồ chứa cơ." Hồ Thần Tùng hào hứng: "Tao mang đầy đủ đồ nghề đi rồi!"

Cố Ngôn ngạc nhiên: "Mày vác từ tỉnh S về đấy à?!"

"Chứ còn gì nữa!"

"Mày cũng rảnh thật đấy."

"Thế có đi hay không?"

Cố Ngôn do dự một lát, quay sang hỏi Lâm Thừa: "Thừa Thừa có muốn đi câu cá không con?"

"Câu cá ạ?" Lâm Thừa chớp mắt, hỏi lại.

Hồ Thần Tùng có vẻ phấn khích, giành trả lời: "Đúng rồi, câu cá, vui lắm, có muốn đi không?"

Lâm Thừa nhìn Cố Ngôn, ánh mắt mong đợi không nói cũng biết, Cố Ngôn quyết định: "Vậy thì đi!"


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com