Vợ Là Do Chính Mình Nhặt Về

Chương 9:



Lâm Thừa thực ra chẳng hiểu kết hôn là gì, chỉ biết anh trai muốn ở cùng người khác, không cần cậu nữa.

Khi chị gái xinh đẹp kia chuyển đến, cũng là lúc cậu phải rời khỏi căn nhà này.

Sẽ không bao giờ được gặp anh trai nữa...

Lâm Thừa càng nghĩ càng sợ, nhưng lại không dám hỏi anh trai, chỉ biết lén lút trốn đi một mình, khóc thầm.

Đến khi Cố Ngôn về, cảnh tượng đập vào mắt anh là thế này. Trên giường nhô lên một đống lớn, chăn trùm kín mít, từ trong chăn vọng ra tiếng khóc nức nở nghẹn ngào. Cố Ngôn gọi "Lâm Thừa", người trong chăn khẽ động đậy rồi lại nằm im, không dám nhúc nhích.

Cố Ngôn đến ngồi xuống mép giường, định kéo chăn ra, nhưng người bên trong lại giữ chặt không cho.

Lâm Thừa giữ chặt chăn, không thể để anh trai thấy, anh trai sẽ bắt cậu rời đi, rồi cậu sẽ không bao giờ được ở bên anh trai nữa. Không được, phải giấu mình thật kỹ!

Cố Ngôn lên tiếng: "Em sao thế? Sao lại khóc?"

Anh lại định kéo chăn, nhưng vẫn không được. Cố Ngôn sốt ruột, cứ thế này, chẳng phải sẽ khiến cậu buồn đến phát ốm sao.

"Thừa Thừa, ra đây cho anh trai xem nào?"

Tiếng khóc trong chăn bỗng lớn hơn, Cố Ngôn hốt hoảng. Không ổn rồi, anh không thể chịu nổi khi thấy Lâm Thừa khóc, bình thường anh còn không nỡ đánh mắng, vậy mà cậu lại khóc đến đau lòng thế này, chẳng lẽ bị thương ở đâu? Hay là trong người không khỏe?

Cố Ngôn mạnh tay kéo chăn ra một góc, để lộ người bên trong.

Lâm Thừa nằm sấp trên giường, mặt nghiêng tựa vào gối, khóc đến ướt đẫm cả mặt, mặt mày đỏ bừng vì bị ủ kín, tóc tai ướt sũng, nước mắt hòa lẫn vào tóc, thấm ướt cả một mảng gối lớn.

Từ lúc ở ngoài về đến giờ, cậu cứ khóc mãi, đôi mắt sưng vù lên như hai quả óc chó, dáng vẻ đáng thương này ai nhìn thấy cũng phải xót xa.

Từ khi gặp Lâm Thừa đến nay, đây là lần đầu tiên Cố Ngôn thấy cậu khóc thảm thiết đến vậy, tim anh như bị ai đó bóp nghẹt, đau đớn vô cùng.

Cố Ngôn kéo chăn ra thêm, cúi người, một tay chống lên mép giường, một tay lau nước mắt cho Lâm Thừa, nhưng nước mắt cậu cứ tuôn ra như suối, lau mãi không hết.

Bảo bối nhà mình khóc đến thế này, mắt Cố Ngôn cũng cay cay, anh vừa lau nước mắt cho cậu vừa dỗ dành: "Ngoan nào, đừng khóc, đừng khóc mà."

"Có phải có chỗ nào không khỏe không? Hay là bụng lại đau?"

Lâm Thừa chỉ lắc đầu nguầy nguậy, cố rúc sâu hơn vào trong chăn, không nói một lời.

"Đừng như vậy mà, nói cho anh biết có chuyện gì đi?"

Dỗ dành mãi một lúc lâu, Lâm Thừa mới chịu mở miệng, giọng cậu khàn đặc, nghẹn ngào: "Anh trai ơi..."

Tiếng "Anh trai ơi" thốt ra nghe vừa tủi thân vừa đáng thương, khiến Cố Ngôn suýt chút nữa bật khóc theo.

"Anh đây, anh đây."

Lâm Thừa vẫn nằm sấp, Cố Ngôn lật người cậu lại, kéo cậu vào lòng, ôm trọn cậu trong vòng tay. Lâm Thừa vùi đầu vào hõm cổ Cố Ngôn, hai tay bám chặt lấy áo anh, cuối cùng cũng không khóc lớn tiếng như trước, nhưng vẫn thút thít, nấc nghẹn.

Cố Ngôn vừa vỗ về lưng cậu, vừa dịu dàng dỗ dành: "Có chuyện gì mà lại làm Thừa Thừa của anh buồn đến thế? Nói cho anh trai nghe được không? Hửm?"

Như chợt nhớ ra chuyện gì đó vô cùng đau lòng, Lâm Thừa bật khóc nức nở.

Cố Ngôn lại vội vàng an ủi.

Lâm Thừa: "Hức... Anh không cần em nữa, anh không cần em, hức..."

Cố Ngôn: "Không có, không có, sao anh trai lại không cần em được chứ."

Lâm Thừa nghẹn ngào, nói không thành câu: "Anh muốn lấy vợ, lấy chị xinh đẹp kia, ở cùng nhau, rồi sẽ đuổi em đi, hức... Không được gặp, không được gặp anh trai nữa..."

Không biết Lâm Thừa nghe những lời này ở đâu, nhưng quan trọng nhất bây giờ là phải dỗ dành cậu đã, "Sẽ không có chuyện đó, anh trai sẽ không bao giờ bỏ rơi em."

Lâm Thừa ngẩng đầu lên khỏi lòng Cố Ngôn, đôi mắt ngấn nước, hàng mi cong vút ướt đẫm.

"Thật... Thật ạ?"

Cố Ngôn rất muốn hôn Lâm Thừa, nhưng anh vẫn cố kìm nén, "Ừ, đương nhiên là thật rồi."

"Ngoéo tay nhé."

Lâm Thừa giơ ngón út lên, khẽ móc vào ngón tay Cố Ngôn, rồi đọc câu nói quen thuộc.

Cố Ngôn dịu dàng hỏi: "Có thể nói cho anh trai biết, vì sao em không muốn anh lấy vợ không?"

Lâm Thừa tưởng Cố Ngôn đổi ý, cậu nhíu mày, chực khóc, ngang bướng nói: "Không muốn anh lấy vợ! Không muốn anh lấy cô ấy!"

"Cô ấy" ở đây, đương nhiên là chỉ Hà Mộng Linh.

Cố Ngôn có chút kích động, tranh thủ hỏi dồn: "Vậy thì anh có thể lấy ai?"

Lâm Thừa đáp: "Anh không được lấy vợ!" Giọng cậu cao hơn hẳn.

"Nhưng đến một lúc nào đó, anh cũng phải lấy vợ chứ, không thể lấy người khác... Vậy thì lấy ai được đây? Lấy Thừa Thừa có được không?" Cố Ngôn thăm dò, trong lòng vừa mong đợi, vừa lo lắng, sợ Lâm Thừa sẽ từ chối, "Thừa Thừa có chịu không?"

Lâm Thừa ngẩng đầu, khuôn mặt ướt át vẫn còn vương nước mắt, "Lấy anh trai, ạ?"

"Ừ, lấy nhau. Từ nay về sau, anh sẽ chỉ yêu mình Thừa Thừa thôi."

"Yêu ạ?"

"Ừ, yêu là mãi mãi ở bên nhau, không bao giờ xa cách."

"Vâng ạ." Chỉ cần được ở bên anh, thì thế nào cũng được.

Tim Cố Ngôn đập rộn ràng vì vui sướng, mắt anh nóng lên, giọng nói có chút run rẩy khi anh hỏi: "Anh muốn hôn em, có được không?"

"Dạ."

Khuôn mặt Cố Ngôn dịu dàng như nước mùa xuân, tràn ngập yêu thương, anh cúi xuống hôn nhẹ lên má Lâm Thừa, rồi tìm đến đôi môi đỏ mọng mà anh hằng ao ước.

Sợ làm cậu hoảng, Cố Ngôn chỉ khẽ mút môi Lâm Thừa, dịu dàng day nhẹ, rồi lại kiềm chế, không dám tiến sâu hơn.

Cố Ngôn hơi lùi lại, vẫn để môi mình chạm nhẹ vào môi Lâm Thừa, chóp mũi hai người chạm nhau, "Bảo bối." Cuối cùng anh cũng đã hôn được em!

Dỗ dành cậu xong xuôi thì đã khuya lắm rồi, quá giờ ngủ thường ngày của Lâm Thừa, lại thêm việc khóc lóc mệt mỏi, Lâm Thừa đang ôm chặt eo Cố Ngôn, nép mình trong lòng anh, hơi thở dần trở nên đều đặn, cậu đã ngủ say.

Cố Ngôn cúi xuống nhìn bảo bối lớn đang say giấc trong vòng tay mình, nâng niu như sợ vỡ, yêu thương vô bờ bến. Sao trên đời lại có một người như vậy, có thể chi phối mọi cảm xúc của anh, điều khiển từng nhịp đập trái tim anh, khiến mọi niềm vui, nỗi buồn của anh đều phụ thuộc vào cậu.

Cậu vui, anh cũng vui theo. Cậu buồn, anh còn đau khổ hơn cậu gấp bội. Cậu bị thương, anh còn xót xa hơn cậu gấp nhiều lần.

Anh nghĩ, chỉ có người này, trên thế gian này chỉ có Lâm Thừa mới có thể khiến anh trao đi tất cả, dùng cả cuộc đời để yêu thương, chở che, không màng đến bất cứ điều gì.

Anh chỉ mong, tiểu bảo bối của anh, thiên thần nhỏ của anh, luôn được khỏe mạnh, vui vẻ, mãi là một bé ngốc vô tư, không bao giờ phải lo âu.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com