"Anh trai có tốt với em không?" Cố Ngôn cười, xoa đầu Lâm Thừa.
Lâm Thừa ra sức gật đầu: "Tốt ạ!"
"Anh trai tốt với em như vậy, Thừa Thừa phải nghe lời anh đó. Có muốn nghe lời anh không?"
"Dạ, em nghe lời."
"Ngoan lắm." Cố Ngôn hài lòng xoa nhẹ tóc Lâm Thừa, "Lát nữa anh làm món ngon cho em ăn."
"Anh trai Tiểu Bát, cũng ăn ạ."
"Được thôi! Vậy anh làm nhiều hơn một chút."
Hồ Tiểu Bát năm nay mười chín tuổi, Lâm Thừa liền gọi y là anh trai Tiểu Bát. Cậu thích anh trai Tiểu Bát, anh trai Tiểu Bát rất giỏi, biết chữ nhiều hơn cậu, tính toán cũng giỏi hơn, còn có thể đếm đến những số lớn hơn một trăm.
Nhưng anh trai Ngôn là giỏi nhất, cậu cũng thích anh trai Ngôn nhất.
Buổi tối, Cố Ngôn làm xong cơm, định giữ Hồ Tiểu Bát lại cùng ăn. Hồ Tiểu Bát lại lắc đầu từ chối, y phải về nhà nấu cơm, chẻ củi, đun nước, chậm trễ lại bị đánh.
Cố Ngôn biết hoàn cảnh nhà y, cũng không tiện giữ lại.
Anh gói cho y cái đùi gà, bảo y cầm lấy: "Về nhà tự ăn, đừng để ai thấy."
Đứa nhỏ này gầy quá. Hồ Tiểu Bát lớn hơn Lâm Thừa một tuổi, chiều cao còn chưa đến mét bảy lăm.
Lại lấy cho y một nắm kẹo, Cố Ngôn nói: "Đây là Thừa Thừa cho cậu."
Hồ Tiểu Bát cúi đầu nhìn đùi gà và kẹo trong tay, rồi nhìn về phía Lâm Thừa đang ở bàn ăn gặm đùi gà, hốc mắt nóng lên.
Lâm Thừa đơn thuần lại tốt bụng, lần đầu tiên gặp mặt đã cho y một viên kẹo, sau đó mỗi ngày đều cho y kẹo.
Tuy rằng Lâm Thừa nói chuyện hơi lạ, giống như không được thông minh lắm, người trong thôn đều nói Lâm Thừa là đứa ngốc, nhưng y lại rất thích chơi với Lâm Thừa.
Không ai muốn chơi với y, chỉ có Lâm Thừa coi y là bạn.
Hồ Tiểu Bát nói lời cảm ơn, Cố Ngôn thấy được sự cảm kích trong mắt y. Nhưng anh không nói gì, xua tay bảo y về nhà.
Nếu không phải Lâm Thừa, anh sẽ không xen vào chuyện người khác, huống chi...
"Anh trai ơi!"
Huống chi Lâm Thừa hiện tại đang gọi anh.
"Ơi anh đây! Anh đến đây!"
Chèn ơi, đồ ăn sắp nguội hết rồi!
Gần đây, người thôn Kim Hải đều bận rộn thu hoạch khoai lang. Trước đó vì trời mưa nên không đào được, nên kéo dài đến tận bây giờ.
Nhà nào ở đây hầu như cũng trồng khoai lang. Đến mùa thu hoạch, khoai lang được dùng để ăn, nếu nhiều thì đem nghiền thành bột hoặc mang ra chợ trên thị trấn bán.
Trên những cánh đồng khoai lang là bóng dáng của những người lao động. Vì là trồng với diện tích nhỏ, nên người ta đào khoai lang bằng cuốc.
Nhà Hồ Tiểu Bát cũng phải thu hoạch khoai lang, hơn nữa còn có những việc đồng áng khác phải làm, mỗi ngày đều bận rộn, nên mấy ngày nay rất ít đến nhà Cố Ngôn.
Lâm Thừa cả ngày chạy ra đồng xem mọi người thu hoạch khoai lang. Đợi họ đi khỏi, cậu liền xuống ruộng nhặt những củ khoai còn sót lại, hoặc những củ bị vỡ do cuốc phải mà người ta bỏ đi.
Cậu ở ruộng nhà người ta nhặt từng củ, thường xuyên làm quần áo lấm lem bùn đất.
Cố Ngôn không hề giận, ngược lại còn khen Lâm Thừa giỏi vì nhặt được nhiều khoai. Anh khen cậu có đôi mắt tinh, người khác không thấy mà cậu lại thấy. Sau đó, Cố Ngôn đem số khoai Lâm Thừa nhặt về làm thành nhiều món ngon.
Hôm nay Lâm Thừa lại ra ngoài, Cố Ngôn ở nhà đợi cả buổi sáng cũng không thấy cậu về, có chút lo lắng, anh định ra ngoài tìm. Vừa bước ra đến cửa, Lâm Thừa đã về.
Lâm Thừa hai tay bưng đường, còn có mấy cái bánh quy, tung tăng nhảy nhót trở về. Cố Ngôn thắc mắc, không phải đi tìm khoai lang sao? Khoai lang đâu?
Cố Ngôn lau vết bẩn dính trên mặt Lâm Thừa, hỏi: "Ở đâu ra đường thế?"
"Cho, cho em đường."
"Ừ, ai cho em đường?"
"Bà cụ cho ạ."
Bà cụ ư? Bà cụ nào? Cố Ngôn thực sự thắc mắc. Anh hỏi Lâm Thừa đó là bà cụ nào.
Lâm Thừa liền còng lưng đi hai bước, Cố Ngôn vừa thấy liền hiểu, là bà cụ lưng còng nhà họ Lý.
Cố Ngôn thấy Lâm Thừa nghiêm túc bắt chước dáng vẻ bà cụ, dở khóc dở cười.
Nhưng bà cụ sao lại tự dưng cho em đường? Cố Ngôn hỏi Lâm Thừa, Lâm Thừa dùng giọng nói nhỏ nhẹ ngây thơ của mình nói: "Bắt chim."
抓鸡鸡: Bé Thừa ẻm dùng từ:))) jiji có thể hiểu là cái đó á=)))
Cố Ngôn:......!!
Bắt... Bắt cái gì??! Bắt chim gì??!
Lâm Thừa vẻ mặt ngây thơ, Cố Ngôn lại xấu hổ đến mức khóe miệng run rẩy. Anh nên giải thích thế nào với đứa trẻ về cái từ khó nói này đây!
"Thừa Thừa à, cái này... chim..." Cố Ngôn cố gắng giải thích, Lâm Thừa ngơ ngác nhìn, "Ừm?" Đôi mắt trong veo lộ ra vẻ ngây thơ.
Thôi, em ấy lại không hiểu.
Cố Ngôn lại hỏi Lâm Thừa, rồi cũng hiểu rõ mọi chuyện.
Lâm Thừa tìm xong khoai lang liền quay về xóm, khi đi ngang qua nhà bà cụ họ Lý, bà cụ đang bắt con gà chạy ra khỏi lồng. Vì tuổi cao sức yếu, bà cụ không bắt được con gà đang chạy lung tung, bắt mãi vẫn không được. Thế là Lâm Thừa liền đến giúp bà bắt gà về lồng.
Để cảm ơn Lâm Thừa, bà cụ liền kéo cậu vào nhà, nhất định phải cho cậu đường. Lúc về, Lâm Thừa cho bà cụ hết chỗ khoai lang.
"Bà ăn cơm, không có ai." Lâm Thừa ôm cổ Cố Ngôn, có chút buồn bã nói.
Bà cụ một mình ăn cơm, không có ai bên cạnh, thật đáng thương, Cố Ngôn hiểu ý cậu.
Cố Ngôn sờ đầu cậu, thở dài. Bé ngốc hình như lại thương người rồi.
Nhưng anh không muốn thấy Lâm Thừa buồn, đành phải nói: "Vậy chúng ta đi thăm bà, được không?"
Hôm sau, Cố Ngôn mang theo chút đồ ăn dễ tiêu cho người già, cùng Lâm Thừa đến nhà bà cụ họ Lý.
Con trai con dâu bà cụ quanh năm đi làm ăn xa, chỉ đến Tết mới về, trong nhà chỉ có một mình bà cụ, có vẻ cô đơn.
Cố Ngôn và Lâm Thừa đến nhà bà cụ, bà đang ngồi trong sân tước ngô. Thấy Lâm Thừa, nụ cười của bà khiến những nếp nhăn trên mặt càng sâu hơn.
"Là Tiểu Thừa à, mau vào đây, mau vào đây." Bà cụ họ Lý mời Cố Ngôn và cậu ngồi xuống.
"Để bà lấy cái gì đó cho con ăn." Nói rồi bà cụ đi vào trong buồng, mang ra nào gạo, nào kẹo, nào bánh quy.
"Tiểu Thừa ăn đi, bà còn nhiều lắm."
Lâm Thừa cầm một viên kẹo trái cây, bóc ra bỏ vào miệng. Vị cam, ngọt thật.
Cậu lại cầm lấy hai viên, chia cho Cố Ngôn và bà cụ mỗi người một viên. Bà cụ chỉ nhìn cậu, cười hiền.
Lâm Thừa cho rằng bà muốn cậu giúp bóc kẹo, vì thế lại lấy về, bóc vỏ kẹo ra rồi đưa cho bà, "Bà ăn ạ."
"Tiểu Thừa ngoan quá," bà cụ nhìn Lâm Thừa, đôi mắt đã mờ đục đột nhiên rơm rớm nước mắt, "Thằng Tuấn nhà bà nếu còn sống... cũng phải lớn bằng con rồi."
Cháu trai của bà cụ tên là Lý Tuấn, tên thường gọi là Tuấn Tuấn. Năm tám tuổi, cậu bé cùng bạn bè ra bờ sông tắm, không may chết đuối. Tính ra, chuyện đó cũng đã mười mấy năm rồi.
Cậu bé lớn lên ngoan ngoãn, nhưng lại nghịch ngợm, hồi nhỏ còn hay lẽo đẽo theo sau Cố Ngôn, gọi anh dẫn đi chơi. Nếu cậu bé còn sống... chắc cũng là một chàng trai hoạt bát.
Cố Ngôn không quen đối diện với những chuyện như thế này, bà cụ thì đang buồn trước mặt anh, anh lại không biết nên nói gì để an ủi, chỉ có thể nói: "Mỗi người một số phận, bà đừng quá đau lòng."
Lâm Thừa không hiểu vì sao bà cụ đột nhiên buồn, trong tay em vẫn đang cầm kẹo, không biết làm gì, nhìn về phía Cố Ngôn, "Anh trai..."
Bà cụ lau mặt, tự mình cười, từ tay Lâm Thừa nhận lấy viên kẹo rồi bỏ vào miệng, "Ngọt lắm."
"Sau này Tiểu Thừa rảnh thì đến chơi với bà được không?"
Nói xong lại nói thêm: "Bà thích cháu lắm."
"Dạ."
Hồ Tiểu Bát không đến tìm Lâm Thừa, Lâm Thừa liền đến nhà bà cụ họ Lý. Bà cụ thật sự rất thích Lâm Thừa, mỗi lần về, đều cho cậu đủ thứ để ăn.
Cố Ngôn phát hiện, Lâm Thừa gần đây hình như có bạn mới, anh cũng hy vọng Lâm Thừa có thể có thêm bạn. Khi Lâm Thừa nói muốn ra ngoài tìm bạn khác chơi, Cố Ngôn không do dự liền đồng ý.
Kết quả không ngờ lại xảy ra chuyện, lúc đó Cố Ngôn đang nấu cơm, nhìn thấy Lâm Thừa trán đầy máu trở về, anh ném luôn cái xẻng trong tay, chạy tới, "Sao lại chảy máu?! Ai đánh?"
Lâm Thừa che trán, khóc không nói gì.
Máu từ thái dương chảy xuống cằm, Cố Ngôn sợ đến mức mặt mày tái mét. Anh nhanh chóng đưa Lâm Thừa đến trạm xá nhỏ trong thôn để xử lý vết thương.
Chảy nhiều máu, trông có vẻ đáng sợ, nhưng thật ra vết thương không nghiêm trọng lắm. Bác sĩ đã khử trùng, bôi thuốc cho Lâm Thừa, dặn dò vài điều rồi cho hai người về.
Cố Ngôn vẫn còn rất lo lắng, cứ như thể trên đầu Lâm Thừa vừa bị khoét một lỗ.
"Chỉ là vết thương nhỏ thôi mà, vài ngày là khỏi thôi." Bác sĩ khuyên.
Cố Ngôn nhíu mày nhìn vết thương đã được băng bó của Lâm Thừa, muốn sờ nhưng lại sợ làm cậu đau, cuối cùng sờ lên mặt Lâm Thừa, "Khuôn mặt đẹp thế này, nếu mà để lại sẹo thì làm sao?"
Bác sĩ bất lực: "Để lại sẹo thì còn có tóc che, nhìn không thấy đâu."
Về đến nhà, Cố Ngôn hỏi Lâm Thừa, "Em có thể nói cho anh biết, ai đã làm em ra nông nỗi này không?"
Lâm Thừa nhíu mày, vết thương hơi đau, vừa nãy tắm cậu không cẩn thận để nước dính vào, "Ư... Đầu đau, đau đầu."
Cố Ngôn vội vàng ôm cậu vào lòng, nhẹ nhàng thổi vào vết thương, dỗ dành mãi.
Cậu cùng mấy đứa trẻ trong xóm chơi trò ném bao cát, cậu đứng ở giữa, người khác ném. Mấy đứa trẻ nghe ai đó nói, bảo cậu là đồ ngốc, nên muốn bắt nạt cậu. Cho nên khi chơi trò chơi, bao cát mà chúng ném cho Lâm Thừa đều là đá.
Viên đá nhỏ ném về phía cậu, cậu không kịp tránh, trúng ngay trán, lập tức chảy máu.
Cố Ngôn tức giận không chịu nổi, hận không thể túm cổ bọn trẻ con kia ra đánh cho một trận.
Anh nói với Lâm Thừa, bảo cậu sau này đừng chơi với chúng nữa.
Lâm Thừa ngoan ngoãn nghe lời, nhưng chỉ được hai ngày đã quên hết, lại vui vẻ đi tìm chúng.