Vợ Là Do Chính Mình Nhặt Về

Chương 6: Mất Tích



Buổi chiều, Lâm Thừa xin phép Cố Ngôn đi tìm anh trai Tiểu Bát chơi. Mọi việc đồng áng đã xong, Hồ Tiểu Bát cũng rảnh, Lâm Thừa thường tìm y chơi, khi thì ở bờ sông, lúc ở bãi cỏ sau núi. Hồ Tiểu Bát còn dạy Lâm Thừa tập đọc, tập đếm.

Cố Ngôn tin tưởng Hồ Tiểu Bát có thể trông chừng Lâm Thừa, nên đôi khi anh không đi cùng.

Trước khi Lâm Thừa đi, Cố Ngôn dặn đi dặn lại phải về trước bữa cơm tối, nhưng bây giờ đã hơn 6 giờ rồi mà vẫn chưa thấy cậu về, anh bắt đầu lo lắng.

Đợi thêm nửa giờ nữa, Cố Ngôn không thể kiên nhẫn thêm được, đúng 6 giờ rưỡi, anh ra khỏi nhà đi tìm.

Đến nhà Hồ Tiểu Bát, thì ra Tiểu Bát vừa nấu cơm tối xong, vì một chuyện vặt, cha y lại đánh y một trận.

Thấy Cố Ngôn, Tiểu Bát vừa cất tiếng gọi "anh Cố Ngôn", đã nghe Cố Ngôn lo lắng hỏi: "Lâm Thừa đâu? Không đi cùng cậu à?"

"Không ạ, bọn em từ sau núi về, em ấy liền về nhà luôn." Hồ Tiểu Bát ngơ ngác: "Có chuyện gì vậy ạ?"

Cố Ngôn bực bội vò đầu: "Em ấy không về nhà, đến giờ vẫn chưa thấy đâu."

"Anh Cố Ngôn đừng vội, chắc Lâm Thừa mải chơi quên giờ thôi."

Hồ Tiểu Bát đề nghị: "Hay chúng ta chia nhau đi tìm thử xem."

Cố Ngôn và Hồ Tiểu Bát đi khắp thôn tìm suốt nửa giờ, gõ cửa từng nhà hỏi thăm.

Sau đó, trưởng thôn biết chuyện, liền huy động mọi người trong thôn cùng tìm kiếm. Tìm trong thôn, ngoài thôn, thậm chí sang cả thôn bên cạnh, vẫn không thấy bóng dáng Lâm Thừa.

Trời đã tối hẳn, Cố Ngôn bắt đầu hoảng loạn.

Anh chỉ mặc độc một chiếc áo khoác, lại đứng ngoài trời gió lạnh hơn một tiếng đồng hồ, Cố Ngôn lạnh cóng đến run cả môi: "Em ấy có thể đi đâu được chứ? Một mình em ấy thì đi đâu được?"

Hồ Tiểu Bát cũng sốt ruột, cơm tối còn chưa kịp ăn đã chạy đi tìm người, y tự trách: "Tại em cả, nếu em đưa em ấy về tận nhà thì đã không có chuyện gì xảy ra."

Lúc này, mọi người trong thôn ăn cơm tối xong đều kéo ra xem có chuyện gì, ai nấy xôn xao bàn tán.

"Có chuyện gì mà ầm ĩ thế?"

"Thằng ngốc ấy mất tích thì kệ nó đi!"

"Phải đấy, không thấy nó lại hay."

"Lúc trước nó mới đến đã muốn đuổi đi rồi, có thôn nào lại nhiều đồ ngốc như Kim Hải thôn không? Mất mặt quá đi mất."

"..."

Những lời xì xào bàn tán lọt vào tai Cố Ngôn, anh trừng mắt nhìn đám đông.

Trưởng thôn vội lên tiếng: "Thôi thôi, mọi người bớt lời đi!" Rồi ông quay sang hỏi: "Hôm nay có ai thấy... thấy Lâm Thừa ở đâu không? Biết thì nói mau, còn tìm người, không thấy Tiểu Cố sốt ruột à."

Giữa đám đông ồn ào, có người lên tiếng: "Buổi chiều chẳng phải nó đi cùng với bọn Tiểu Tứ à! Tôi thấy bọn nó chơi ở ruộng nhà ông Vương ấy, mấy đứa trẻ con."

Tiểu Tứ Tử là một trong số những đứa trẻ từng ném đá vào Lâm Thừa lần trước.

Trưởng thôn nhíu mày: "Thấy sao không nói sớm?"

Người kia lí nhí: "Tại không ai hỏi..."

Cố Ngôn tức tốc chạy đến nhà Tiểu Tứ Tử, túm thằng bé lên, quát: "Chiều nay có phải mày đi cùng với Lâm Thừa nhà tao không? Em ấy đi đâu rồi?"

Tiểu Tứ Tử thấy vậy, biết mình đã làm sai liền câm như hến.

Cánh tay Tiểu Tứ Tử bị Cố Ngôn giữ chặt, mẹ nó thấy thế, giận dữ giằng con ra, mắng: "Muốn đánh người à?!"

"Mày có nói không?!" Cố Ngôn hung hăng như sắp đánh nó đến nơi.

Rời khỏi nhà Tiểu Tứ Tử, Cố Ngôn lòng như lửa đốt chạy về nhà.

Tiểu Tứ Tử sợ hãi, lắp bắp kể lại mọi chuyện xảy ra buổi chiều.

Chiều nay, mấy đứa trẻ chơi ném bao cát ở ven ruộng, bé ngốc thấy thế, quên hết lời Cố Ngôn dặn, lẽo đẽo chạy lại.

Bọn trẻ biết đồ ngốc không đánh người, nên bày trò trêu chọc, cố tình ném bao cát ra xa, bắt đồ ngốc đi nhặt.

Bé ngốc tưởng bọn trẻ chơi cùng, cười hì hì chạy đi nhặt, nào ngờ bọn trẻ lại đẩy cậu ngã xuống ruộng bùn, ngã chổng vó.

Tiểu Tứ Tử nói khi về, nó đi cùng đồ ngốc, còn thấy cậu đã vào sân.

Trưởng thôn bảo Cố Ngôn về nhà tìm lại xem sao, trời đã tối đen như mực, Cố Ngôn bật đèn pin điện thoại lên soi, khi đến cổng, chợt thấy một chuỗi dấu chân dính bùn trên đất.

Lúc nãy ra ngoài tìm người, anh không để ý, giờ mới thấy.

Cố Ngôn lần theo dấu chân, cuối cùng tìm thấy Lâm Thừa ở đống củi trong sân nhà.

Người Lâm Thừa lấm lem bùn đất, tóc tai bết lại, trông chẳng khác gì pho tượng đất.

Lâm Thừa sợ hãi run rẩy, hôm nay, sau khi đi chơi với anh traiTiểu Bát, cậu lại đi chơi cùng bọn Tiểu Tứ Tử. Về đến cổng nhà, cậu mới nhớ ra anh trai đã dặn không được chơi với bọn Tiểu Tứ, cậu không những quên, còn làm bẩn hết quần áo.

Cậu sợ anh trai giận, nên về nhà rồi lén trốn đi, không dám để ai thấy.

Cậu không ngờ, làm như vậy lại khiến mọi người lo lắng.

Cố Ngôn vừa lo lắng, vừa sốt ruột, lại vừa tức giận. Đi chơi sao không nói với anh? Đã bảo không được chơi với bọn chúng, sao không nghe lời? Làm sai còn trốn?! Có biết bao nhiêu người đã tìm cậu rất lâu rồi không?!

Mặt Lâm Thừa lấm lem, cậu sợ sệt gọi "anh trai", vươn tay định ôm, nhưng thấy vẻ mặt của Cố Ngôn, lại rụt tay về.

Mặt Cố Ngôn lạnh tanh, anh giận thật rồi, không suy nghĩ mà nói thẳng: "Sao nói mãi không chịu nhớ? Bị bắt nạt còn cố lại gần, có phải ngốc không?!"

Lâm Thừa tủi thân, nước mắt tuôn rơi lã chã, cậu nức nở: "Em ngốc, em ngốc."

"Đừng giận mà, em sai rồi, huhu... Anh trai ơi, đừng giận."

"Tìm được người là tốt rồi" trưởng thôn khuyên giải: "Tiểu Cố, đừng giận quá, trẻ con không hiểu chuyện, nói vài câu là được, đừng đánh."

"Xem người đứa trẻ bẩn hết rồi kìa, mau về tắm rửa đi."

Sau đó, ông quay sang bảo những người hiếu kỳ giải tán về nhà.

Cố Ngôn đun một thùng nước ấm, đổ vào chậu cho Lâm Thừa tắm.

Hơi nước nghi ngút, hơi ấm lan tỏa khắp phòng tắm. Lâm Thừa cởi hết quần áo ngồi vào chậu, Cố Ngôn ngồi trên ghế bên cạnh gội đầu cho cậu.

Anh dùng khăn ướt lau mặt cho Lâm Thừa, lau sạch bùn đất. Bùn trên người cậu cũng được gột sạch, làn da trắng nõn dưới ánh đèn, trắng sáng lên. Hai chấm nhỏ màu hồng trước ngực xinh xắn, đáng yêu như quả anh đào chín.

Lâm Thừa ngẩng đầu, trong làn hơi nước mờ ảo, đôi mắt đen láy long lanh, vì khóc nhiều, khóe mắt ửng đỏ, con ngươi đen hơi rung động, vẻ yếu ớt, đáng thương vô cùng quyến rũ.

Cố Ngôn nhìn đôi môi đỏ mọng, ướt át hé mở, giọng nói mềm mại vang lên, gọi một tiếng "anh trai".

Cố Ngôn chợt thấy ngực nóng ran, Lâm Thừa lại gọi "anh trai". Một luồng nhiệt chạy xuống bụng dưới, anh không trả lời, nhíu mày nói: "Em tự tắm trước đi."

Rồi anh vội vàng rời khỏi phòng tắm.

Ra ngoài, trong đầu anh vẫn hiện rõ hình ảnh của Lâm Thừa, cảm giác ấy càng thêm mãnh liệt.

Cố Ngôn nhìn xuống chỗ phồng lên, thở dài. Sao anh lại có phản ứng với Lâm Thừa...

Anh ở ngoài bối rối, Lâm Thừa trong phòng tắm càng thêm tủi thân, có vẻ anh trai vẫn còn giận. Cậu phải làm sao để anh trai hết giận đây?

Tắm xong thật nhanh, Lâm Thừa đến ngồi cạnh Cố Ngôn, ôm eo anh, bất ngờ cúi xuống hôn lên má anh.

Nhẹ nhàng, mềm mại.

"Anh trai ơi, đừng giận nữa."

Lúc Lâm Thừa ôm, Cố Ngôn theo thói quen vòng tay ôm cậu, nhưng không ngờ cậu lại bất ngờ hôn mình.

"Em có biết mình đang làm gì không?"

Tim Cố Ngôn đập loạn nhịp, chỗ vừa xẹp xuống lại phồng lên. Nhưng anh không hề hoảng sợ, hay lo lắng vì có phản ứng với Lâm Thừa.

Anh ngạc nhiên nhận ra mình có chút vui, vì cảm giác đôi môi mềm mại kia chạm vào má hình như cũng không tệ.

Lâm Thừa không hiểu những suy nghĩ phức tạp trong lòng Cố Ngôn, cậu đáp: "Hôn anh."

Cố Ngôn hỏi lại: "Sao lại hôn?"

"Anh giận."

"Anh không giận."

"Có mà. Anh hung dữ."

"Anh không có hung dữ với em... Thôi được rồi, anh xin lỗi. Thừa Thừa tha lỗi cho anh nhé?"

"Dạ. Em tha lỗi."

Ở cái tuổi mới lớn, thường có những rung động đầu đời, những tình cảm thầm kín.

Với thứ tình cảm mập mờ tuổi mới lớn, Cố Ngôn không có nhiều cảm xúc, người ta yêu đương, còn anh thì vô tư sống qua ngày, cả ngày lông bông, chẳng ra dáng vẻ gì.

Cố Ngôn có vẻ ngoài thanh tú, đôi mắt đào hoa đa tình, quyến rũ, khi im lặng, trông anh như một anh chàng khóa trên ấm áp, chu đáo, đẹp trai. Anh cái gì cũng tốt, chỉ tiếc là hay nói thẳng.

Về ngoại hình, anh không hề kém cạnh ai, không ít cô gái công khai hoặc thầm mến anh.

Nhưng Cố Ngôn đều nói không có cảm xúc, từ chối tất cả. Cũng có một số người thích vẻ bề ngoài của anh, nhưng khi hiểu rõ hơn, lại tự động rút lui.

Họ nói Cố Ngôn lạnh nhạt, không quan tâm đến mọi thứ, không ai biết anh muốn gì. Đôi khi anh lại quá thẳng thắn, không khéo léo.

Mà thế nào là có cảm xúc? Muốn cái gì? Cố Ngôn cũng không biết, anh chỉ nói thuận theo tự nhiên.

Ngày đó, ở bờ sông gặp bé ngốc, anh như bị ma xui quỷ khiến, chìa tay ra với cậu, rồi mang cậu về nhà.

Nếu là người khác, Cố Ngôn có lẽ đã bỏ mặc, anh vốn không quan tâm đến mọi thứ, những chuyện không liên quan, anh đều thờ ơ.

Anh không hiểu vì sao mình lại làm vậy, nhưng anh muốn, nên anh làm. Không cần lý do.

Đồng thời, anh cũng tò mò, mình có thể đối xử tốt với cậu đến mức nào? Rốt cuộc cậu có gì đặc biệt, khiến anh làm những việc không tưởng, có thái độ khác thường?

Sau này anh mới hiểu, người đó là Lâm Thừa, nên cậu đặc biệt.

Vì thế, anh mang cậu về nhà, đau lòng vì những gì cậu đã trải qua, không thể thấy cậu buồn, sợ cậu bị thương, không thấy cậu, anh sẽ lo lắng đến phát điên... Anh muốn đối xử tốt với cậu.

Đến khi nhận ra mình thật sự thích bé ngốc này, Cố Ngôn lại thấy, đó là điều đương nhiên.

Số phận đã định, tất cả đều là định mệnh.

Đã biết là người này, thì còn quan trọng gì giới tính, có phải ngốc hay không? Anh thích chính con người Lâm Thừa, tất cả những điều đó hợp lại, mới tạo thành một Lâm Thừa trọn vẹn.

Cũng là Lâm Thừa, người khiến anh hơn hai mươi năm qua lần đầu rung động.

Cố Ngôn nghĩ, có lẽ là như vậy.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com