Vợ Lẽ Báo Thù Tra Nam

Chương 1



1

Không có kiệu hoa lộng lẫy, không có kèn trống reo vang. Mộc Lan chỉ khoác lên mình bộ trang phục vợ lẽ màu lam nhạt đơn giản, cúi đầu bước qua cánh cổng son uy nghiêm của phủ đệ Lãnh Phong. Cánh cổng này, ngày trước với nàng là biểu tượng của quyền lực bẩn thỉu, giờ đây lại là cánh cửa nàng buộc phải bước qua.

Người quản sự già đứng đó đón nàng, ánh mắt quét qua một lượt từ đầu đến chân, vẻ khinh khỉnh lộ rõ.

- Chào mừng nương tử đã đến phủ.

- Nô tỳ... nô tỳ xin ra mắt quản sự đại nhân.

Nàng khẽ khàng lên tiếng, giọng nói nhỏ nhẹ gần như không nghe thấy, đúng như một thê thiếp mới thấp kém cần có. Hàng mi cụp xuống, che đi ánh mắt sắc lạnh và lửa hận đang thiêu đốt trong lòng.

"Phủ Lãnh Phong," nàng nghĩ. "Nơi kẻ đã hủy hoại gia đình ta đang sống cuộc đời sung túc. Ta đến rồi đây."

Vừa đi được vài bước vào sân, một mùi hương quý phái thoang thoảng bay tới.

- Ai đấy?

Một giọng nói trong trẻo nhưng ẩn chứa sự sắc bén vang lên. Liễu Nhu, chính thất phu nhân, xuất hiện. Nàng ta vận bộ y phục lụa là màu đỏ thẫm, đầu búi tóc cao quý cài trâm phượng, vẻ ngoài đài các, kiều diễm. Nhưng đôi mắt phượng kia khi nhìn về phía Mộc Lan lại sắc lẻm như dao.

Liễu Nhu chậm rãi bước tới, dừng lại trước mặt nàng.

- À, ra là thê thiếp mới. Nhìn có vẻ... nhu nhược nhỉ?

Giọng nàng ta nghe như đang khen, nhưng ý tứ lại đầy vẻ châm chọc và khinh thường. Nàng ta đảo mắt đánh giá Mộc Lan.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

- Gia chủ dạo này thích những thứ mới lạ, nhưng chọn người vào phủ cũng nên cẩn thận. Rước họa vào nhà thì khổ lắm.

Liễu Nhu cười khẩy. Nàng ta không thèm nói chuyện trực tiếp với Mộc Lan mà quay sang người quản sự.

- Đưa nàng ta về viện Sương Hằng đi. Nhớ dặn dò quy tắc cho kỹ. Hậu viện này không phải chỗ để tự tung tự tác.

- Rõ, phu nhân.

Người quản sự đáp lời, vẫn với thái độ bề trên. Mộc Lan vẫn cúi đầu, không một lời phản kháng.

- Dạ, nô tỳ xin ghi nhớ lời phu nhân dạy bảo.

Carrot Và Tịch Dương

Nàng đáp lại, giọng vẫn nhỏ nhẹ. Chỉ có bàn tay giấu trong tay áo là siết chặt đến trắng bệch.

Viện Sương Hằng nằm ở góc khuất của phủ, là một căn viện nhỏ, cũ kỹ, bị lãng quên. Cây cối um tùm, lá rụng đầy sân. Căn phòng nàng nhận được chỉ có những vật dụng cơ bản, cũ kỹ. Không có người hầu riêng, chỉ có một cô gái tầm mười sáu, mười bảy tuổi được phái đến để 'hầu hạ' - thực chất là giám sát.

Cô hầu gái tên Tiểu Thúy, nhìn Mộc Lan với ánh mắt tò mò pha lẫn một chút khinh bỉ.

- Nương tử cứ nghỉ ngơi đi. Có gì cần thì gọi nô tỳ.

Nói rồi, cô ta không đi hẳn mà đứng dựa cửa, ánh mắt lướt quanh phòng, như thể đang kiểm tra xem có gì đáng giá hay không.

"Nơi ở này... còn tệ hơn cả mong đợi," Mộc Lan nghĩ. "Họ muốn ta biết thân biết phận."

Buổi tối, trong căn phòng lạnh lẽo chỉ có ánh nến leo lét, Mộc Lan ngồi co ro trên giường. Tiểu Thúy đã rời đi, để lại nàng một mình trong bóng tối. Nàng chậm rãi thò tay vào trong lớp áo, lấy ra một món đồ được bọc kỹ. Đó là một chiếc trâm cài tóc bằng ngọc bích, đã bị nứt một vết. Chiếc trâm này, nàng còn nhớ rất rõ, là của mẹ nàng. Nó là vật kỷ niệm cuối cùng nàng còn giữ lại được sau đêm kinh hoàng đó.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com