Vợ Lẽ Báo Thù Tra Nam

Chương 2



Nàng mân mê vết nứt trên chiếc trâm, nước mắt lặng lẽ rơi xuống. Từng giọt, từng giọt nóng hổi. Khung cảnh gia đình nàng sụp đổ, phụ thân bị vu oan, mẫu thân bệnh nặng không người chăm sóc, các huynh đệ ly tán... tất cả đều như thước phim quay chậm trong tâm trí nàng. Và kẻ chủ mưu cho tất cả nỗi đau này... chính là Lãnh Phong.

- Cha, mẹ, các huynh... con đã vào được đây rồi.

Nàng thì thầm, giọng nghẹn lại.

- Con sẽ khiến hắn phải trả giá! Bằng tất cả những gì con phải chịu đựng, con sẽ khiến hắn... phải mất đi tất cả! Nợ máu... phải trả bằng máu!

Bàn tay nàng siết chặt chiếc trâm, khớp ngón tay trắng bệch. Vết nứt trên ngọc bích như xé toạc trái tim nàng. Nàng lau vội nước mắt, cất kỹ chiếc trâm. Khuôn mặt yếu đuối thường ngày giờ đây cứng rắn lạ thường.

"Phải ẩn mình. Phải kiên nhẫn," nàng tự nhắc nhở. "Chưa đến lúc."

Một lúc sau, có tiếng bước chân ngoài sân. Mộc Lan vội vàng nằm xuống giường, nhắm mắt lại. Tiếng bước chân dừng lại trước cửa, rồi có tiếng gõ nhẹ.

- Mộc Lan cô nương? Gia chủ đến.

Giọng quản sự già vọng vào.

Mộc Lan "giật mình" tỉnh dậy, vội vàng ngồi bật dậy, vẻ mặt hoảng hốt. Cửa phòng mở ra, Lãnh Phong bước vào.

Hắn vận y phục màu xanh dương đậm, trông rất phong độ và tuấn tú, đúng như lời đồn bên ngoài. Nhưng đôi mắt hắn, khi nhìn nàng, không có chút ấm áp nào. Chỉ có sự thăm dò, pha lẫn vẻ khinh thường và... nhàm chán?

Hắn đứng đó, ánh mắt lướt qua căn phòng sơ sài rồi dừng lại trên người nàng.

- Ngươi... là Mộc Lan?

Giọng hắn trầm thấp, nhưng không mang theo cảm xúc gì.

- Dạ, dạ nô tỳ...

Nàng vội vàng quỳ xuống, đầu cúi sát đất, vẻ mặt sợ hãi tột độ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

- Đứng dậy đi.

Hắn phất tay.

- Từ nay ngươi là người của phủ này. Cứ an phận mà sống. Đừng gây chuyện là được.

Hắn buông vài lời khách sáo chiếu lệ, rồi không nói thêm gì nữa. Hắn liếc nhìn nàng lần cuối, ánh mắt như nhìn một món đồ trang sức không mấy đặc biệt, rồi quay lưng rời đi nhanh chóng, để lại nàng một mình trong căn phòng lạnh.

"Hắn... thậm chí còn không thèm che giấu sự coi thường," Mộc Lan nghĩ. "Tốt. Cứ xem ta như một món đồ đi. Đến lúc đó, ta sẽ là kẻ tự tay bóp nát cuộc đời ngươi."

Ngày hôm sau, Mộc Lan thức dậy rất sớm. Trước khi Tiểu Thúy đến, nàng đã tự mình dọn dẹp căn phòng tươm tất, quét tước sân viện.

Carrot Và Tịch Dương

Tiểu Thúy đến, thấy Mộc Lan đang phơi chăn màn, vẻ mặt hơi ngạc nhiên.

- Ồ, nương tử dậy sớm vậy? Để nô tỳ làm cho. Đây là việc của nô tỳ mà.

- Không sao. Ta ở nhà quen làm rồi. Dù sao ở đây nhàn rỗi, làm chút việc cũng khuây khỏa.

Nàng mỉm cười hiền hậu, đúng kiểu một thê thiếp "hiểu chuyện, an phận".

Tiểu Thúy bĩu môi, không nói gì. Lát sau, cô ta mang đến một bình nước nóng nhỏ.

- Nước nóng đây ạ. Chỉ có bấy nhiêu thôi. Quản sự nói viện mình không cần nhiều nước.

Mộc Lan nhìn lượng nước chỉ đủ tắm qua loa. Rõ ràng là cố tình làm khó.

- Cảm ơn muội. Thế này đủ rồi.

Nàng vẫn mỉm cười, không hề lộ ra sự khó chịu.

"Muội cũng là tai mắt của Liễu Nhu, hoặc của ai đó khác," Mộc Lan nghĩ. "Ta sẽ không cho phép bất cứ ai trong các ngươi thấy được bản chất thật của ta."


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com