Vợ Lẽ Báo Thù Tra Nam

Chương 11



Hắn đột nhiên hỏi, một câu hỏi rất trực diện.

- Dạ... dạ có ạ. Nô tỳ rất sợ gia chủ. Uy nghiêm của gia chủ... khiến nô tỳ không dám thở mạnh.

Nàng đáp, giọng run run, cúi đầu sâu hơn.

Hắn bật cười khẽ, một tiếng cười không chút ấm áp.

- Sợ ta sao? Tốt. Trong phủ này, tốt nhất là nên sợ ta.

Hắn dừng lại, ánh mắt lại lướt qua khuôn mặt đang cúi gằm của nàng.

- Ngươi biết gì về gia tộc Mộc không? Gia tộc đã bị trừng trị vì tội tham ô, cấu kết với phản tặc ấy?

Câu hỏi này như một nhát d.a.o đ.â.m thẳng vào tim Mộc Lan. Nàng cảm thấy lồng n.g.ự.c mình thắt lại, hơi thở trở nên khó khăn. Cái tên gia tộc Mộc... chính là gia đình nàng! Hắn... hắn đang cố tình nhắc đến sao? Hay hắn đã nghi ngờ điều gì đó rồi?

"Bình tĩnh! Phải bình tĩnh!" Nàng tự nhủ. "Hắn đang thử ta!"

- Gia tộc Mộc sao ạ?

Nàng nói, giọng cố gắng tỏ ra xa lạ và ngạc nhiên, như lần đầu nghe thấy cái tên đó.

- Nô tỳ... nô tỳ không biết gì về chuyện đó ạ. Nô tỳ chỉ là con gái của một tiểu quan địa phương nhỏ bé... Những chuyện lớn như vậy... nô tỳ không có cơ hội biết tới.

Nàng đáp lời, cố giữ cho giọng nói và cơ thể không run rẩy.

Lãnh Phong lại im lặng một lúc. Hắn nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt đầy sự cân nhắc. Nàng không biết hắn có tin nàng không. Hắn có thể đã nhìn thấu nàng rồi cũng nên.

"Hắn không tin hoàn toàn," nàng nghĩ. "Hắn đã bắt đầu liên kết ta với gia tộc Mộc. Chỉ là chưa có bằng chứng."

- Vậy sao.

Hắn nói, giọng trở lại vẻ bình thản, như thể cuộc trò chuyện này chỉ là g.i.ế.c thời gian.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

- Thôi được rồi. Ngươi có thể lui xuống. Cứ an phận mà sống. Ta không muốn có chuyện gì bất ngờ xảy ra trong phủ này đâu.

Câu nói cuối cùng đầy sự đe dọa. Hắn không muốn có bất ngờ. Hắn muốn mọi thứ nằm trong tầm kiểm soát của hắn.

- Dạ... nô tỳ xin cáo lui.

Mộc Lan đứng dậy, hành lễ, rồi chậm rãi bước ra khỏi thư phòng. Vừa ra khỏi cửa, nàng cảm thấy chân mình hơi run rẩy. Áp lực vừa rồi quá lớn. Hắn đã gần như nhìn xuyên qua lớp vỏ bọc của nàng.

"Hắn nghi ngờ rồi," nàng nghĩ. "Mức độ nguy hiểm tăng lên gấp bội."

Nhưng đồng thời, cuộc nói chuyện này cũng cung cấp cho nàng thông tin. Hắn chủ động nhắc đến gia tộc Mộc. Hắn đang quan tâm đến nàng.

"Phải tìm bằng chứng nhanh hơn nữa," nàng tự nhủ.

Trở về viện Sương Hằng, nàng cảm thấy kiệt sức. Vừa đối phó với Lãnh Phong, lại còn phải đề phòng những thủ đoạn của Liễu Nhu.

Carrot Và Tịch Dương

Đúng như dự đoán. Khi Mộc Lan vừa đặt chân về viện, Tiểu Thúy đã chạy ra, vẻ mặt hậm hực.

- Nương tử đi đâu mà lâu thế ạ? Phu nhân hỏi sao nô tỳ không theo hầu nương tử!

- À, gia chủ gọi ta đến thư phòng nói chuyện một lát.

Mộc Lan đáp thản nhiên.

Tiểu Thúy mở to mắt, vẻ mặt đầy ghen tỵ và tức tối.

- Gia chủ... gia chủ gọi nương tử đến thư phòng ạ?

- Ừm. Chỉ nói chuyện bình thường thôi.

- Hừm.

Tiểu Thúy hừ lạnh, không nói thêm gì nữa mà quay vào nhà bếp. Chắc chắn nàng ta sẽ nhanh chóng báo cáo lại cho Liễu Nhu rằng Mộc Lan được Lãnh Phong gọi đến thư phòng.

"Cứ để ả ta tức điên lên đi," Mộc Lan nghĩ. Sự ghen tuông của Liễu Nhu đôi khi lại làm Lãnh Phong mất tập trung vào những chuyện quan trọng hơn.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com