Vợ Lẽ Báo Thù Tra Nam

Chương 10



Khi buổi tiệc đang diễn ra, một người hầu đột ngột đến bên Mộc Lan.

- Mộc Lan nương tử, gia chủ sai nô tài mời nương tử đến thư phòng ạ.

Mộc Lan giật mình. Thư phòng? Không phải lúc này chứ? Nàng nhìn về phía Lãnh Phong. Hắn đang đứng giữa đám đông, nhưng ánh mắt lại hướng về phía nàng, ẩn chứa điều gì đó khó đoán. Hắn không hề mỉm cười.

"Hắn... muốn thử ta sao?" Áp lực đột ngột dâng lên. Nàng không thể từ chối.

- Dạ... nô tỳ xin tuân lệnh gia chủ.

Nàng đứng dậy, vẻ mặt bối rối và hơi run rẩy (diễn xuất).

Đi theo người hầu đến thư phòng của Lãnh Phong. Nơi này rộng rãi, bài trí xa hoa nhưng lại mang cảm giác lạnh lẽo. Sách vở chất đầy giá, nhưng có vẻ chỉ để trang trí. Mùi mực tàu, trầm hương, và... một mùi hương nhàn nhạt khó tả khác.

Lãnh Phong đang ngồi sau bàn làm việc lớn. Hắn không mặc triều phục nữa, chỉ là y phục thường ngày, trông có vẻ thoải mái hơn nhưng khí chất uy áp vẫn không giảm.

- Ngồi đi.

Hắn nói, chỉ vào chiếc ghế đối diện.

Mộc Lan khẽ khàng ngồi xuống, cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào hắn.

- Gia chủ gọi nô tỳ... có gì sai bảo ạ?

- Ta chỉ muốn nói chuyện một chút. Ngươi vào phủ cũng được một thời gian rồi. Có quen không?

Hắn nói, giọng đều đều, nghe như quan tâm nhưng Mộc Lan cảm nhận được sự thăm dò sắc lạnh ẩn dưới đó.

- Dạ... nô tỳ... nô tỳ vẫn chưa quen hẳn ạ. Nhưng phu nhân và các tỷ tỷ đều tốt với nô tỳ.

Nàng đáp, lời lẽ khéo léo, vừa tỏ ra mình là người mới bỡ ngỡ, vừa giả vờ ca ngợi Liễu Nhu (để tránh bị Liễu Nhu làm khó thêm, và cũng để xem phản ứng của hắn).

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lãnh Phong nhếch môi, một nụ cười nửa miệng thoáng qua.

Carrot Và Tịch Dương

- Tốt với ngươi sao? Hậu viện này... không đơn giản như vẻ ngoài đâu. Đặc biệt là phu nhân của ta. Nàng ta... rất quan tâm đến việc giữ gìn "sự yên bình" trong phủ.

Hắn nhấn mạnh hai từ "sự yên bình" một cách đầy ẩn ý, như muốn nói Liễu Nhu sẵn sàng dùng thủ đoạn để đạt được điều đó.

- Dạ... nô tỳ phận thấp, không dám nghĩ nhiều. Chỉ mong an phận... không làm phiền gia chủ và phu nhân ạ.

Mộc Lan vẫn giữ vẻ mặt nhu nhược. "Hắn đang cố gắng xem ta có oán giận Liễu Nhu không? Hắn muốn biết ta có tham vọng gì ở hậu viện không?"

- An phận? Ngươi có vẻ không giống một người an phận cho lắm.

Lãnh Phong đột ngột chuyển giọng, ánh mắt sắc như d.a.o găm vào nàng.

Mộc Lan cảm thấy tim mình đập nhanh hơn một nhịp. Nàng siết chặt bàn tay dưới gấu áo.

- Gia chủ... gia chủ nói gì vậy ạ? Nô tỳ... nô tỳ không hiểu.

Nàng lại lắp bắp, vẻ sợ hãi tăng lên.

- Không hiểu? Đôi mắt ngươi... không giống những gì ngươi thể hiện. Rất tĩnh lặng... và sâu thẳm. Không giống một tiểu cô nương đơn thuần.

Hắn nói, giọng chậm rãi, như một con rắn đang từ từ siết mồi.

Mộc Lan cảm thấy toàn thân căng cứng. Hắn đang nghi ngờ nàng. Hắn đã nhìn thấy điều gì đó xuyên qua lớp vỏ bọc của nàng.

- Gia chủ... nô tỳ chỉ là... chỉ là hơi rụt rè ạ. Từ nhỏ đã không quen giao tiếp... nên trông hơi ngốc nghếch.

Nàng cố gắng biện minh một cách "hợp lý", dựa trên vẻ ngoài ngốc nghếch nàng đang thể hiện.

Lãnh Phong im lặng nhìn nàng một lúc lâu. Ánh mắt hắn như muốn nhìn xuyên qua linh hồn nàng. Mộc Lan cảm thấy áp lực khủng khiếp. Hắn rất nguy hiểm. Chỉ một sai lầm nhỏ...

- Ngươi không sợ ta sao?


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com